✅Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ nói tiếng Anh khi xung quanh có nhiều người hay phán xét?
✅Phát âm tiếng Anh không chuẩn có phải là rào cản lớn khi giao tiếp không?
Sài Gòn một buổi chiều cuối tuần, không khí oi ả được xoa dịu bởi làn hơi máy lạnh phả ra từ những hàng quán san sát. Trong một tiệm gà rán Hàn Quốc mang tên Bonchon, mùi gà chiên giòn quyện với sốt cay ngọt nồng nàn, đủ sức cám dỗ bất kỳ chiếc bụng đói nào. Giữa không gian ồn ã tiếng cười nói, anh Tài, một người đàn ông Việt kiều đã ngoài năm mươi, đang cùng mấy đứa nhân viên trẻ của mình thưởng thức bữa ăn. Bốn mươi năm xa xứ đã hằn lên dáng vẻ của anh sự từng trải, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét tinh anh và gần gũi.
Thế nhưng, bữa ăn của họ bỗng bị gián đoạn bởi một cuộc hội thoại rôm rả từ chiếc bàn kế bên. Bốn cô bé nữ sinh, có lẽ đang học cấp ba hoặc những năm đầu đại học, đang trò chuyện với nhau bằng thứ tiếng Anh còn non nớt nhưng đầy tự tin. Rồi đột nhiên, cả nhóm phá lên cười. “Ê, mày phát âm từ đó sai rồi kìa!” – một cô bé chọc ghẹo. “Mày thì hơn gì, cái giọng nghe quê chết đi được!” – cô bé kia không vừa, cãi lại. Cứ thế, chúng nó chọc qua chọc lại, đứa này chê đứa kia phát âm không chuẩn, đứa kia lại bắt bẻ ngữ điệu của đứa nọ. Tiếng cười giòn tan, vô tư, nhưng lại vô tình gõ một nhịp thật mạnh vào dòng suy nghĩ của anh Tài.
Anh bất giác dừng đôi đũa, nhìn mấy cô cậu nhân viên của mình rồi lắc đầu cười nhẹ. Cái cảnh tượng này, cái nỗi ám ảnh về “phát âm chuẩn” này, nó quen thuộc đến đau lòng. Nó chính là bức tường vô hình đã ngăn cản biết bao thế hệ người Việt đến với việc sử dụng tiếng Anh một cách tự tin. Và anh biết, mình phải làm một cái gì đó. Anh phải kể câu chuyện của mình, một câu chuyện kéo dài bốn thập kỷ, để giải mã một trong những sai lầm “tào lao” nhất mà người học ngoại ngữ thường mắc phải.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, học phát âm tiếng Anh, phát âm tiếng anh)
Sai Lầm Chết Người: Khi “Phát Âm Tiếng Anh Chuẩn” Trở Thành Nỗi Ám Ảnh
Anh Tài thường nói, ưu tiên cao nhất, ưu tiên tuyệt đối khi học một ngôn ngữ mới là nói được và hiểu được. Đơn giản vậy thôi. Bạn phải có khả năng hỏi tên một người, hỏi họ từ đâu đến, muốn ăn mấy cái bánh, thích táo hay chuối. Đó là mục đích cốt lõi của ngôn ngữ: giao tiếp. Nhưng anh nhận thấy một thực tế tréo ngoe ở Việt Nam. Rất nhiều bạn trẻ bỏ ra cả chục năm trời học tiếng Anh, thuộc lòng ngữ pháp, biết cả đống từ vựng cao siêu, nhưng khi đứng trước một người nước ngoài, họ lại câm như hến. Tại sao?
Câu trả lời nằm ở cái bàn của bốn cô bé kia. Họ đang ưu tiên một thứ “tào lao”. Họ đặt nặng việc phát âm phải thật hoàn hảo, thật giống người bản xứ. Nỗi sợ phát âm sai, sợ bị người khác chê cười đã trở thành một gánh nặng tâm lý, bóp nghẹt sự tự tin và khả năng giao tiếp của họ. Anh Tài gọi nó là “tào lao” không phải vì phát âm đúng là không tốt, mà vì đặt nó lên làm ưu tiên hàng đầu là một sự lãng phí tài nguyên khủng khiếp: lãng phí thời gian, công sức, tiền bạc và quan trọng nhất là lãng phí sự tự tin.
Để hiểu tại sao nó lại tào lao, anh luôn yêu cầu mọi người phải quay về với gốc rễ nguyên thủy nhất của ngôn ngữ.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, học phát âm tiếng Anh )
Quay Về Gốc Rễ: Ngôn Ngữ Sinh Ra Để Làm Gì?
“Tụi em thử nghĩ coi,” anh Tài thường đặt câu hỏi này, “giữa ba kỹ năng: Nói, Đọc, Viết, cái nào có trước?”
Câu trả lời gần như lúc nào cũng là một sự im lặng ngắn, rồi ai đó sẽ rụt rè đoán: “Dạ, là nói ạ.”
“Chính xác! 100% là nói,” anh khẳng định. “Từ cái thời con người còn là con khỉ leo cây cho đến khi phát minh ra ngôn ngữ, mục đích duy nhất của nó là để người A trao đổi thông tin với người B bằng âm thanh. Lỗ tai và bộ não của chúng ta đã tiến hóa hàng triệu năm để tối ưu hóa cho việc nghe và nói.”
Kỹ năng đọc và viết, so với lịch sử dài đằng đẵng của loài người, chỉ là những phát minh gần đây. Anh không phủ nhận rằng chữ viết đã có từ hàng ngàn năm trước ở Trung Quốc hay Ai Cập. Nhưng anh nhấn mạnh rằng, việc đại đa số dân chúng biết đọc, biết viết chỉ mới thực sự phổ biến trong khoảng một trăm năm trở lại đây, kể từ cuộc Cách mạng Công nghiệp (Industrial Revolution).
Trước đó, xã hội loài người chủ yếu là nông thôn. Người ta làm nông, sống theo mùa vụ. Ai biết đọc biết viết? Anh Tài tóm gọn lại trong “ba chữ R” của tiếng Anh:
- Royalty (Hoàng gia): Vua chúa và gia đình họ.
- Religious (Tôn giáo): Các tu sĩ, thầy chùa, cha xứ trong nhà thờ.
- Rich (Giàu có): Tầng lớp thương nhân, những người giàu sang.
Chỉ ba nhóm người này mới cần và có điều kiện để học đọc, học viết. Còn lại, từ bác nông dân đến chị thợ thủ công, họ chỉ cần nói và nghe để sống, để trao đổi. Bộ não của chúng ta được “lập trình” để ưu tiên cho giao tiếp bằng lời nói. Ép nó phải hoàn hảo trong việc đọc và viết, hay bắt chước một ngữ điệu xa lạ một cách tuyệt đối, cũng giống như bắt một con cá phải tập leo cây vậy. Nó có thể làm được, nhưng sẽ vô cùng khó khăn và không phải là thế mạnh tự nhiên của nó.
Hiểu được điều này là bước đầu tiên để cởi bỏ gánh nặng tâm lý. Bước thứ hai, và cũng là một khám phá vỡ òa đối với nhiều người Việt, chính là sự khác biệt nền tảng giữa ngôn ngữ châu Á và ngôn ngữ phương Tây.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, phát âm tiếng anh)
Sự Khác Biệt “Một Trời Một Vực”: Ngôn Ngữ Dấu và Ngôn Ngữ Không Dấu
Đây là phần anh Tài tâm đắc nhất. Anh thường lấy một ví dụ cực kỳ đơn giản trong tiếng Việt.
“Anh có chữ ‘ma’,” anh nói. “Không dấu, nó là ma quỷ. Bỏ dấu sắc thành ‘má’, là mẹ của mình. Bỏ dấu hỏi thành ‘mả’, là nơi chôn người chết. Ba từ ‘ma’, ‘má’, ‘mả’ nghe gần giống nhau nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực. Em mà gọi má em là ‘mả’ hay ‘ma’ thì có chuyện liền.”
Đó là vì tiếng Việt, cũng như tiếng Trung, tiếng Thái, là những “tonal languages” – ngôn ngữ thanh điệu. Việc thay đổi cao độ, trường độ của âm thanh (lên, xuống, nặng, hỏi, ngã) sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa của từ. Lỗ tai của người châu Á từ nhỏ đã được huấn luyện để cực kỳ nhạy bén với những thay đổi tinh vi này.
“Nhưng tụi em phải đặt câu hỏi,” anh tiếp tục, “trong tiếng Anh, nó có cái đó không?”
Câu trả lời là: Không hề có.
Tiếng Anh là ngôn ngữ không thanh điệu. Từ “cat” (con mèo), bạn có đọc thành “cát” (như dấu sắc), “cạt” (như dấu nặng), hay “caaaat” (kéo dài ra), người Mỹ vẫn hiểu đó là con mèo. Họ không thể nào hiểu lầm nó thành “người mẹ” hay “cái mả” được. Não bộ và lỗ tai của họ không được lập trình để phân tích ý nghĩa dựa trên thanh điệu.
Khi bạn nói “The cat chases the dog” (Con mèo rượt con chó), dù bạn phát âm chữ “cat” với bất kỳ dấu nào trong đầu, trong ngữ cảnh của cả câu, không một ai có thể hiểu lầm được. Chẳng lẽ “cục đá” hay “cái kéo” lại đi rượt con chó?
Chính vì sự khác biệt nền tảng này, việc người Việt Nam cố gắng gọt giũa từng âm gió, từng ngữ điệu cho thật “Tây” trong khi bản chất giao tiếp đã được đảm bảo, là một sự đầu tư không hiệu quả. Nó giống như bạn cố gắng trang trí thật lộng lẫy cho một chiếc xe trong khi động cơ của nó vẫn chưa chạy được. Điều bạn cần là khởi động động cơ – tức là giao tiếp – trước đã.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, học phát âm tiếng Anh, phát âm tiếng anh )
Bí Mật Của Bộ Não: Tại Sao Bạn Khó Có Giọng Mỹ “Chuẩn 100%”?
Nhiều người hay nói với anh Tài, “Anh nói được giọng Mỹ chuẩn là vì anh ở Mỹ 40 năm rồi.”
“Tào lao,” anh gạt đi ngay. “Thời gian không phải là yếu tố quyết định. Yếu tố quyết định là độ tuổi.”
Khoa học về ngôn ngữ và tâm lý đã chứng minh rằng, có một “giai đoạn vàng” hay “thời kỳ tới hạn” để bộ não con người có thể tiếp thu một ngôn ngữ mới với ngữ điệu của người bản xứ. Các nhà khoa học tranh cãi con số chính xác, có người nói là 8-9 tuổi, có người nói 12, nhưng theo kinh nghiệm của anh Tài, nó rơi vào khoảng trước 16-18 tuổi.
Qua độ tuổi này, bạn vẫn học được từ vựng, ngữ pháp, vẫn nói tiếng Anh trôi chảy, nhưng để bắt chước được ngữ điệu y hệt 100% như người bản xứ là một việc khủng khiếp khó. Não bộ đã định hình xong cách xử lý âm thanh theo ngôn ngữ mẹ đẻ, việc “cài đặt” lại một hệ thống ngữ điệu mới là gần như bất khả thi.
Chính anh là một minh chứng sống. Anh rời Việt Nam lúc 5-6 tuổi, đặt chân lên nước Mỹ trong chính “giai đoạn vàng” đó. May mắn hơn nữa, trong khi nhiều đứa trẻ Việt kiều khác trong trại tị nạn được học trong các lớp đông đúc, anh và anh trai lại được một thầy giáo tên Mr. Bird (ông Chim) kèm cặp. Ông thầy này rất nghiêm khắc. Ông có một cái máy cassette cũ, ông bật một câu tiếng Anh, bấm dừng, rồi bắt anh phải lặp lại y hệt. Sai một chút là ông sửa ngay, không cho phép một chút âm hưởng Việt Nam nào xen vào.
Nhờ sự rèn giũa đó trong đúng thời điểm vàng, anh đã hấp thụ được giọng Mỹ gốc của bang Washington. Sau này khi chuyển đến Texas, anh lại tiếp tục học và nói được giọng đặc sệt của dân miền Nam. Anh có thể chuyển đổi giữa các giọng một cách tự nhiên vì não anh đã “mở khóa” khả năng đó từ khi còn rất nhỏ.
Ngược lại, dù đã về Việt Nam sống gần chục năm, ngày ngày nói tiếng Việt, nhưng giọng của anh vẫn bị mọi người nhận ra là “giọng Việt kiều”. Anh có cố gắng thế nào cũng không thể nói giọng Sài Gòn hay Hà Nội chuẩn 100% như người bản xứ được. Đơn giản vì anh đã bỏ lỡ “giai đoạn vàng” để học tiếng Việt.
“Khi mình biết não mình có một giới hạn như vậy,” anh chia sẻ, “tại sao mình phải tốn thời gian vào một trận chiến mà phần thắng gần như bằng không? Thay vào đó, hãy tập trung vào trận chiến mà mình chắc chắn thắng: nói để người khác hiểu.”
Và để chứng minh cho sức mạnh tối thượng của việc “nói để hiểu”, không gì thuyết phục hơn câu chuyện mà anh đã chôn giấu suốt nhiều năm, một câu chuyện về sự sống và cái chết trong bốn bức tường nhà tù.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả )
Câu Chuyện Trong Tù: Khi Vài Từ Tiếng Tây Ban Nha “Bồi” Cứu Mạng Một Ông Trùm
Năm đó là 1993, anh Tài mới 18 tuổi, cái tuổi bẻ gãy sừng trâu nhưng lại phải đối mặt với song sắt nhà tù. Vốn tiếng Tây Ban Nha của anh lúc đó chỉ là con số không tròn trĩnh, vài ba chữ học lỏm trong trường cấp ba chỉ đủ để đọc chứ không thể giao tiếp.
Một ngày nọ, cả một băng đảng mafia Mexico sừng sỏ bị tống vào tù. Tên cầm đầu là Carlos, một gã đàn ông gần 40 tuổi, to béo như một con gấu, nặng phải hơn 120 ký. Hắn và đám đàn em không biết một chữ tiếng Anh nào.
Trong một buổi chiều ngột ngạt ở phòng sinh hoạt chung, khi mọi người đang dán mắt vào chiếc tivi cũ kỹ, Carlos bỗng nhiên ôm ngực, mặt tái mét. Hắn thở hổn hển rồi ngã vật xuống sàn, co giật. Đám đàn em của hắn xúm lại, la hét hoảng loạn bằng tiếng Tây Ban Nha. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giữa sự hỗn loạn đó, Tài, lúc đó chỉ là một cậu trai châu Á nhỏ con nặng chưa tới 60 ký, căng tai ra nghe. Trong mớ âm thanh hỗn độn, anh bắt được một từ quen thuộc mà Carlos liên tục lặp lại trong cơn đau: “Corazón… corazón…”.
Corazón. Trái tim.
Dù tiếng Tây Ban Nha của anh rất tệ, nhưng chữ đó thì anh biết. Anh hiểu ra vấn đề ngay lập tức. Không một giây chần chừ, anh lao tới, cùng mấy người bạn tù khác đập rầm rầm vào cửa sắt, gào lên với cai ngục.
“He’s having a heart attack! His heart! Nhanh lên!” (Anh ta bị đau tim! Tim của anh ta!)
Lính gác ập vào, họ đưa Carlos đi cấp cứu kịp thời. Mạng sống của ông trùm mafia đã được cứu bởi vài từ tiếng Tây Ban Nha “bồi” của một cậu nhóc Việt Nam. Sau hôm đó, Carlos được chuyển đi nơi khác, và Tài cũng không gặp lại hắn nữa.
Câu chuyện tưởng chừng đã chìm vào quên lãng. Mười hai năm sau, vào năm 2005, anh Tài, lúc này đã là một người đàn ông 30 tuổi dạn dày sương gió chốn lao tù, nặng gần trăm ký, đang đứng đánh răng thì một người tù mới được chuyển đến. Gã này người Mexico, gầy gò, khắc khổ, và cứ liếc nhìn anh chằm chằm.
Sự cảnh giác của một kẻ đã sống quá lâu trong tù trỗi dậy. Anh quay sang, gằn giọng hỏi: “Mày nhìn cái gì?”
Gã đàn ông kia giật mình, khuôn mặt biến sắc. Hắn lắp bắp hỏi: “Có… có phải cậu là Tài không? Người đã ở nhà tù ABC mười mấy năm trước?”
Anh Tài sững người. Làm sao gã này biết?
“Cậu… cậu là người đã cứu tôi khi tôi bị đau tim,” gã nói tiếp, giọng run run.
Anh Tài chết lặng. Anh nhìn kỹ gã đàn ông gầy gò trước mặt, không thể tin nổi đây chính là Carlos, gã trùm mập ú ngày nào. Cơn đau tim năm xưa đã khiến Carlos quyết tâm giảm cân, thay đổi hoàn toàn diện mạo. Còn Tài thì từ một cậu nhóc ốm yếu đã trở thành một người đàn ông vạm vỡ. Họ đã không nhận ra nhau.
“Nhờ cậu hiểu được từ ‘corazón’ hôm đó,” Carlos nói, “mạng của tôi mới được giữ lại. Đám lính của tôi không đứa nào biết tiếng Anh để kêu cứu.”
Kể từ ngày đó, trong suốt quãng đời còn lại ở trong tù, anh Tài được cả băng đảng của Carlos kính nể và bảo vệ. Tất cả chỉ vì một khoảnh khắc giao tiếp thành công, bất chấp vốn liếng ngôn ngữ ít ỏi và phát âm chẳng hề chuẩn xác.
“Tụi em thấy không?” anh Tài kết thúc câu chuyện, “Trong cái khoảnh khắc sinh tử đó, có ai quan tâm anh phát âm từ ‘corazón’ có đúng giọng Mexico không? Hay họ chỉ quan tâm anh có truyền tải được thông điệp ‘có người sắp chết vì tim’ hay không? Giao tiếp hiệu quả mới là thứ cứu mạng người, chứ không phải là ngữ điệu hoàn hảo.”
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả )
Bài Học Cuối Cùng: Vứt Bỏ Gánh Nặng và Cứ Nói Đi!
Câu chuyện của anh Tài là một lời khẳng định đanh thép: nỗi sợ phát âm sai là một nỗi sợ vô hình và vô lý. Người Mỹ, hay người phương Tây nói chung, họ không cười bạn. Ngược lại, họ rất nể những người nói được hơn một ngôn ngữ, dù là nói bập bẹ. Họ biết ngôn ngữ của họ khó và họ không nói được tiếng của bạn, nên không có lý do gì họ lại coi thường bạn.
“Ai là người hay chê bai nhau nhất?” anh hỏi, và tự trả lời. “Chính là người Việt mình. Giống như mấy cô bé trong quán gà rán kia. Chúng ta tự tạo ra áp lực cho nhau, tự xây nên những bức tường không đâu.”
Nhìn những doanh nhân thành đạt như Johnny Đặng, với chất giọng Việt kiều đặc sệt vẫn làm ăn phát tài với giới rapper Mỹ, hay vô số kỹ sư, bác sĩ người Ấn Độ với ngữ điệu khó nghe vẫn giữ những vị trí chủ chốt trong các tập đoàn lớn, ta có thể thấy rõ: năng lực và nội dung bạn truyền tải quan trọng hơn gấp ngàn lần cái vỏ bọc ngữ điệu bên ngoài.
Buổi chiều hôm đó, khi rời quán gà rán, anh Tài cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng câu chuyện của mình, bài học “tào lao” mà anh mất 40 năm để chiêm nghiệm, cần được lan tỏa. Rằng các bạn trẻ Việt Nam cần phải cởi bỏ xiềng xích của sự hoàn hảo, vứt đi nỗi sợ bị phán xét, và tập trung vào điều cốt lõi nhất: mở miệng ra, kết nối, và giao tiếp.
Bởi vì sau cùng, mục đích của việc học tiếng Anh không phải là để trở thành một người Mỹ, mà là để trở thành một người Việt Nam có thể tự tin nói chuyện với cả thế giới. Và để làm được điều đó, bạn chỉ cần bắt đầu nói, ngay cả khi nó chưa hoàn hảo.
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, học phát âm tiếng Anh, phát âm tiếng anh )
Nguyên Tắc Cốt Lõi / Vấn Đề | Công Thức / Giải Pháp |
---|---|
1. Sai Lầm Lớn Nhất | Ám ảnh với “phát âm chuẩn 100%”. Đây là cái bẫy khiến bạn mất thời gian, giảm tự tin và chẳng dám giao tiếp. |
2. Ưu Tiên Số 1 | Công thức: Giao Tiếp > Phát Âm. Mục tiêu thật sự: bạn nói – người khác hiểu, người khác nói – bạn hiểu. |
3. Khác Biệt Nền Tảng | Công thức: Tiếng Việt (có dấu): đổi tông = đổi nghĩa (ma ≠ má ). Tiếng Anh (không dấu): đổi tông ≈ không đổi nghĩa (cat ≈ cát ). Đừng áp dụng luật tiếng Việt vào tiếng Anh. |
4. Giới Hạn Của Bộ Não | Công thức: “Cửa sổ vàng” học giọng bản xứ chỉ tồn tại trước 18 tuổi. Sau đó, giọng 100% như người bản xứ là gần như bất khả thi. Hãy chấp nhận giới hạn để tập trung vào thế mạnh khác. |
5. Nỗi Sợ Bị Chê Cười | Công thức: Người Tây không chê bạn, họ còn nể bạn vì biết nhiều ngôn ngữ. Người chê nhiều nhất lại chính là… người Việt với nhau. Bỏ qua áp lực vô lý này. |
6. Minh Chứng Tối Thượng | Công thức: Dù tiếng Tây Ban Nha “bồi” (phát âm dở) nhưng chỉ cần nói rõ “đau tim” = cứu một mạng người. Ý nghĩa thông điệp quan trọng hơn phát âm hàng ngàn lần. |
7. Giải Pháp Cuối Cùng | Công thức: Buông bỏ gánh nặng “phát âm chuẩn”. Tập trung vào truyền tải ý nghĩ. Cứ nói, cứ giao tiếp – sai cũng không sao! |
Phát âm tiếng Anh không chuẩn có phải là rào cản lớn khi giao tiếp không?

Không hẳn là một rào cản lớn, miễn là phát âm của bạn đủ rõ để người nghe có thể hiểu được ý chính.
Như câu chuyện đã chia sẻ, tiếng Anh không phải là ngôn ngữ thanh điệu (tonal language) như tiếng Việt, nên việc bạn lên giọng hay xuống giọng một chút thường không làm thay đổi nghĩa của từ. Thay vì lo lắng về ngữ điệu, bạn hãy tập trung vào việc nói rõ và đúng các âm cuối (ending sounds) để tránh gây hiểu lầm.
Làm thế nào để vượt qua nỗi sợ nói tiếng Anh khi xung quanh có nhiều người hay phán xét?
Đây là một vấn đề tâm lý rất phổ biến. Để vượt qua nỗi sợ nói tiếng Anh, bạn cần thay đổi góc nhìn:
Hiểu rằng bạn đang giỏi hơn họ: Bạn đang nỗ lực học một ngôn ngữ toàn cầu, đó là một kỹ năng đáng tự hào mà không phải ai cũng làm được.
Tìm môi trường an toàn: Hãy tìm một nhóm bạn học, một người thầy hoặc các cộng đồng online nơi mọi người cùng nhau tiến bộ và khuyến khích nhau thay vì chê bai.
Tập trung vào mục tiêu: Nhớ rằng mục tiêu của bạn là giao tiếp với thế giới, không phải để làm hài lòng một vài người xung quanh.
Bài viết tượng tự
Văn Hóa Việt Nam: Hành Động Và Kết Quả Lớn Hơn 1000 Lý Do
Vượt Qua Nỗi Sợ Nói Tiếng Anh: Bí Mật Không Trường Lớp Nào Dạy
( sợ nói tiếng Anh, người Việt học tiếng Anh, cách học tiếng Anh giao tiếp hiệu quả, học phát âm tiếng Anh, phát âm tiếng anh )
Comments (No)