Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm: So sánh tư duy “Mượn” của người Trẻ

5/5 - (1 bình chọn)

✅”Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm” rốt cuộc là gì? Có phải là đi học lỏm không?

✅Tại sao người trẻ (như triệu phú 24 tuổi) lại dễ thành công hơn người lớn tuổi “biết tuốt”?

✅Tôi cũng “vay mượn” kiến thức đầy đầu (cả 1000GB), sao tôi vẫn chưa giàu?

Phần 1: Cú Sốc Mang Tên “Triệu Phú 24 Tuổi”

Việt, một chàng trai trẻ với nhiều hoài bão, ngồi đối diện Tài, người thầy mà cậu vừa mới theo học. Tài, một người đàn ông 54 tuổi, có vẻ ngoài từng trải và ánh mắt sắc lẹm, nhấp một ngụm trà. Cuộc nói chuyện của họ luôn xoay quanh tiền bạc, đầu tư và những công thức thành công. Nhưng hôm nay, Việt mang đến một chủ đề khiến chính cậu cũng phải hoang mang.

“Anh Tài,” Việt ngập ngừng, “em có chuyện này… lạ lắm.”

Tài nhướng mày, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

“Từ lúc em theo anh học từ năm 2018 đến giờ,” Việt bắt đầu, “em nghe nói anh đã sắp xếp, hay nói đúng hơn là ‘nhào nặn’, được hai đứa triệu phú đô la ở Việt Nam.”

Tài gật đầu, không bình luận.

“Cái đứa đầu tiên, em nghe nói tầm 32, 33 tuổi. Nhưng cái đứa thứ hai… nó mới 24, 25 tuổi thôi. Tầm đó.” Việt nuốt nước bọt, sự khó tin hiện rõ trong giọng nói. “Em đã hỏi đi hỏi lại. Sao mà trẻ vậy? Sao mà nó trẻ dữ vậy?”

Tài bật cười khẽ. “Em thấy lạ, đúng không?”

“Dạ đúng!” Việt gật đầu lia lịa. “Ý em là… làm sao mà được? Anh nghĩ coi, 18 tuổi tốt nghiệp cấp ba. Ở Việt Nam học đại học, nhanh cũng 22, 23 tuổi mới ra trường. Coi như 24 tuổi mới bắt đầu đi làm. Cái khả năng mà 24, 25 tuổi… thành triệu phú… nó cực kỳ thấp!”

Việt nhấn mạnh: “Mà không phải kiểu triệu phú… có cái nhà 10 tỷ, thêm cái xe 2-3 tỷ rồi gộp lại. Em biết cái chuẩn của anh rồi. Anh nói đứa nào là triệu phú đô la… là nó phải có một triệu đô la. Tiền nặng. Tiền mặt. Chứ không phải là tài sản chỉ giá một triệu đô la.”

“Đúng rồi,” Tài xác nhận. “Hai cái đó khác nhau.”

“Thì đó!” Việt chốt lại. “Em thấy nó lạ.”

Tài đặt ly trà xuống. “Anh cúc mà em nói em thấy nó lạ… thì anh cũng thấy em lạ.”

Việt ngơ ngác. “Dạ?”

“Cái phản ứng của em, anh thấy nó lạ,” Tài lặp lại, giọng bình thản. “Em biết lần đầu tiên trong cuộc đời anh làm được 1 triệu đô la là hồi nào không?”

Việt im lặng.

“44 tuổi,” Tài nói. “Anh 44 tuổi mới làm được 1 triệu đô la đầu tiên. Bây giờ anh 54 tuổi rồi.”

Tài nhìn thẳng vào mắt Việt, một cái nhìn xoáy sâu. “Câu hỏi là, tại sao anh phải chờ tới 44 tuổi? Hay là… lý do em thấy lạ là vì em mong muốn, hay xã hội này mong muốn, rằng người ta phải chờ tới 44 tuổi mới được phép làm 1 triệu đô la?”

Phần 2: Cuộc Đấu Vô Lý Giữa Tuổi 24 và 44

Việt cứng họng. Cậu chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. Cậu chỉ đơn thuần chấp nhận một quy tắc ngầm rằng “thành công cần thời gian”.

Tài thấy được sự bối rối của cậu học trò. Ông cười, một nụ cười vừa hài hước vừa có chút mỉa mai.

“Em đang so sánh đúng không?” Tài hỏi. “Em lấy cái mốc 44 tuổi của anh, hay mốc 40-50 tuổi của cha chú em, làm chuẩn. Xong em thấy cái đứa 24 tuổi kia nó ‘lỗi’. Nó đi ngược chuẩn.”

“Nhưng… em nghĩ là,” Việt cố gắng lập luận, “để có số tiền đó, nó đòi hỏi…”

“Nó đòi hỏi cái gì?” Tài ngắt lời. “Em nghĩ một thằng 44 tuổi như anh… à thôi, giờ 54 rồi… có cái gì hơn thằng 24 tuổi?”

Việt định nói “kinh nghiệm”, “kiến thức”, nhưng Tài đã giơ tay lên.

“Mình nói cái thực tế trước đi. Sức mạnh,” Tài nói. “Cơ bắp của anh bây giờ, có mạnh hơn một thằng nhóc 24 tuổi đang hừng hực sức sống được không? Không.”

“Trí nhớ,” Tài gõ gõ vào thái dương. “Trí nhớ của anh có nhanh lẹ, nạp thông tin mới như cái đứa 24 tuổi được không? Không.”

Rồi, Tài nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy ẩn ý và có chút… bậy bạ. “Cái chứng trái của anh… nó có sản xuất nhiều hóc-môn nam tính nhiều hơn là cái thằng 24 tuổi được không?”

Việt đỏ mặt, nhưng cũng phải bật cười.

“Không!” Tài tự trả lời. “Anh nói thật, thằng nào mà bốn mươi mấy, năm mươi mấy tuổi như anh mà nó dám vỗ ngực nó mạnh hơn, nó nhanh hơn, trí nhớ nó tốt hơn cái đứa 24 tuổi… là cái thằng già đó nó xạo!”

Tài ngả người ra sau, vẻ mặt hài hước. “Giờ em sắp hàng 10 nhỏ hoa hậu ngay đây. Anh, 54 tuổi, chơi hết 10 đứa được không? Còn cái thằng 24 tuổi, nó chơi hết 10 đứa… xong em đem thêm 10 đứa nữa… nó chơi tiếp được không?”

“Được,” Việt lí nhí, không nhịn được cười.

“Đó!” Tài búng tay. “Về mọi mặt sinh học, thể chất, năng lượng… nó đè bẹp mình. Vậy tại sao em lại nghĩ rằng cái chuyện nó làm ra tiền nhanh hơn mình là chuyện ‘lạ’?”

Câu hỏi treo lơ lửng. Việt nhận ra sự phi lý trong chính suy nghĩ của mình. Cậu đã mặc định rằng sự già nua, yếu ớt hơn về thể chất lại là điều kiện tiên quyết để… giàu có.

“Bởi vậy,” Tài nói, “em thấy lạ là đúng rồi. Lạ vì em đang tin vào một cái định kiến sai lầm.”

Phần 3: Ba Gia Vị Của Thành Công – Cái Gì Mượn Được?

Việt hít một hơi sâu, sắp xếp lại suy nghĩ. Cậu đã hiểu ý của Tài về mặt thể chất, nhưng vẫn còn lấn cấn.

“Em hiểu ý anh. Nhưng với em,” Việt nói, “để mà có thể đạt được số tiền đó, nó không chỉ là sức mạnh. Nó đòi hỏi ba thứ: Thứ nhất là phải có kiến thức rất nhiều. Thứ hai là kinh nghiệm. Và thứ ba… là bản lĩnh. Bản lĩnh để vận hành mọi thứ.”

“Tốt!” Tài gật gù. “Em liệt kê đúng rồi đó. Kiến thức, kinh nghiệm, và bản lĩnh. Giờ mình mổ xẻ nhé.”

Tài giơ một ngón tay lên. “Cái bản lĩnh đó. Em bảo được. Cái đó là em có được. Lúc em 24 tuổi, em chịu trách nhiệm cho cái bản lĩnh của em. Cái động lực để nhất cái đít em lên đi làm mỗi ngày… em mượn của thằng khác được không?”

“Dạ không,” Việt đáp chắc nịch. “Cái đó phải là của mình.”

“Chính xác. Cái đó là cái ‘bất khả vay mượn’. Không ai mượn giùm em cái sự can đảm, không ai mượn giùm em cái động lực được. Cái đó em phải tự có.”

Tài giơ ngón thứ hai. “Kinh nghiệm. Em nói thằng 24 tuổi không có kinh nghiệm. Đúng. Nhưng nó mượn của thằng khác được không?”

Việt chần chừ.

“Em đang làm gì đây?” Tài hỏi. “Em đang ngồi đây học cái công thức đầu tư của anh. Cái công thức đó là cái gì? Nó là 44 năm, à không, là 54 năm cuộc đời anh, là 14 năm anh ngồi tù, là 11 năm anh cày bừa sau khi ra tù… anh đúc kết lại. Em đang mượn cái kinh nghiệm của anh. Em đang ‘hack’ thời gian.”

Việt gật đầu, vỡ lẽ. “Dạ đúng.”

Tài giơ ngón thứ ba. “Kiến thức. Lý do là mình phải có cái kiến thức đó. Nhưng mình có cần tự mình nghĩ ra không? Hay mình mượn của thằng khác được không?”

“Được ạ,” Việt đáp, giờ đã hoàn toàn tự tin.

“Vậy em thấy vấn đề chưa?” Tài chốt lại. “Cái gia vị mà đứa trẻ nó thiếu, không phải là kiến thức, cũng không phải là kinh nghiệm. Vì hai cái đó… nó mua được, nó mượn được, nó học được từ người khác. Nó có thể trả bằng tiền, bằng thời gian học, bằng sự khiêm tốn.”

“Cái duy nhất nó phải có, mà không ai cho mượn được, chính là cái bản lĩnh và cái động lực mà em nói đó.”

“Bởi vậy,” Tài tiếp tục, “cái lực của người đàn ông mạnh mẽ thứ 5 là gì? Là mình phải quy trọng sử dụng cái thông tin cho nó chính xác, nó rõ ràng. Em phải biết: Anh Tài đó, hồi 24 tuổi, ảnh nghèo mạt rệp. Tại sao? Tại vì ảnh không có kiến thức. Ảnh không có kinh nghiệm. Và ảnh cũng không có ai để mà mượn.”

Phần 4: Câu Chuyện Về 14 Năm Trong “Cái Hộp”

Việt im lặng, tiêu hóa bài học đắt giá. Cậu luôn ngưỡng mộ Tài, nhưng cũng tò mò về quá khứ của ông. Đây có vẻ là lúc thích hợp. “Anh Tài… hồi đó anh không có kiến thức… là sao ạ?”

Tài nhìn ra xa xăm, như thể nhìn về một quá khứ mà ông đã chôn rất kỹ.

“Hồi đó anh muốn làm tiền,” Tài bắt đầu kể. “Hồi anh còn nhỏ, anh ở trong khu nghèo, khu Mỹ Đen bên Mỹ. Anh muốn làm giàu. Em biết anh đi hỏi ai không?”

Việt lắc đầu.

“Anh có đi hỏi một thằng nhà đầu tư không? Một ông chủ doanh nghiệp không? Không. Anh đi hỏi cái thằng bán ma túy ở góc đường.”

“Và nó nói gì?”

“Nó nói: ‘Mày muốn giàu thì đi bán ma túy đi’.”

“Thế là anh làm gì?” Tài tự hỏi tự trả lời. “Anh đi bán ma túy.”

Tài cười khan một tiếng, một nụ cười không có chút vui vẻ nào. “Rồi xong. Công an họ thấy anh làm vất vả quá… họ lại, họ ‘nhắc nhở’ anh. Họ nói: ‘Mình không có làm giàu bằng ma túy được. Để tụi tao cho mày vô ngồi trong một cái hộp 14 năm… để mày hiểu rõ cái vấn đề này’.”

Việt rùng mình. 14 năm.

“Anh ra tù năm 33-34 tuổi,” Tài tiếp tục, giọng đã bình thản trở lại. “Từ lúc đó, tới hồi anh 44 tuổi, anh làm đủ tiền để nghỉ hưu sớm. Mất 11 năm.”

“Bây giờ em so sánh nhé,” Tài nhìn Việt. “Trong lớp cấp 3 của anh, có 330 đứa học sinh. Tụi nó ra trường cấp 3. Anh có ra trường cấp 3 không? Không. Tụi nó vô trường đại học hết. Tụi nó có bằng cấp hết.”

“Bây giờ, hai ba chục năm sau. Tụi nó nghỉ hưu được chưa?”

Việt lắc đầu. “Chắc là chưa ạ.”

“Chưa,” Tài khẳng định. “Mà anh, một thằng học cấp 3 chưa xong, một thằng mất 14 năm cuộc đời trong tù… lại nghỉ hưu được sau 11 năm. Nó khác nhau cái gì?”

“Mình khó nói là anh chăm chỉ hơn tụi nó. Tụi nó cũng cày muốn chết. Mình không thể nói anh đi làm lâu năm hơn tụi nó. Anh mất 14 năm rồi còn đâu.”

“Nó chỉ khác đúng một thứ thôi,” Tài nhấn mạnh. “Anh xài cái kiến thức này, nó tạo ra kết quả này. Tụi nó xài cái kiến thức khác, nó tạo ra kết quả khác. Nó chỉ khác cái đó thôi.”

Phần 5: Cái Bẫy Của “Cái Tôi” và Tại Sao Người Già Khó Học

“Vậy,” Việt hỏi, “tại sao mấy bạn 330 người kia… không học cái kiến thức của anh?”

“Hay lắm,” Tài gật gù. “Nó liên quan đến cái câu hỏi tại sao anh có học sinh 24 tuổi thành triệu phú, mà lại hiếm có học sinh 50-60 tuổi.”

“Trong số những đứa học sinh của anh mà thành công, nghỉ hưu sớm,” Tài thống kê, “phần lớn nó dưới 44 tuổi hết trơn. Phần lớn, bình quân, nó nằm giữa 25 tuổi tới 34, 35 tuổi. Cái số lượng lớn nhất là xung quanh 28, 29, 30, 31, 32 tuổi.”

“Tại sao?” Tài giải thích. “Vì tụi nó đủ cơ hội. Nó học, nó ra trường, đi làm hết vài năm, tiết kiệm được một cục tiền. Xong nó lấy tiền đó, nó đi đầu tư theo cái công thức mà anh chỉ. Một chu kỳ sau, hay hai chu kỳ sau… nó làm đủ tiền. Xong nó nghỉ hưu.”

“Anh có học sinh nào 50 tuổi, 60 tuổi không? Ở Việt Nam thì không có. Bên Mỹ, bên Úc thì chắc được một, hai người.”

“Tại sao vậy anh?” Việt thắc mắc. “Lẽ ra người lớn tuổi họ có nhiều tiền tiết kiệm hơn chứ?”

“Cái tư duy,” Tài nói ngắn gọn. “Cái tư duy. Với lại… cái tôi.”

“Ở Việt Nam, giới trẻ họ dễ tiếp cận cái mới. Họ chưa có gì trong tay, nên họ không sợ mất. Họ sẵn sàng học hỏi. Họ thấy một thằng 54 tuổi nói chuyện có lý, có kết quả, họ nghe.”

“Còn một người 50 tuổi?” Tài nhún vai. “Họ đã có 30 năm kinh nghiệm làm việc ‘theo kiểu cũ’. Họ có thể là trưởng phòng, là giám đốc. Cái ‘tôi’ của họ to lắm. Em kêu họ ngồi xuống, học lại từ đầu, học từ một thằng (là anh) mà có khi họ còn coi thường vì cái quá khứ tù tội… họ chịu không? Không. Họ không muốn học hỏi.”

“Bởi vì cái đó,” Tài kết luận, “mấy đứa học sinh của anh nó mới ‘nhảy’ được 10 năm, 20 năm cuộc đời của anh. Tụi nó mượn được cái kiến thức mà hồi đó anh không có. Tụi nó không có cái ‘tôi’ để cản đường. Tụi nó chỉ có cái ‘bản lĩnh’ để làm thôi.”

Phần 6: Cái Đầu 1000GB và Lời Nguyền Của “Biết Mà Không Làm”

Việt gật gù, thấm thía. Cậu đã hiểu ra mọi thứ. Chìa khóa không phải là tuổi tác, mà là sự kết hợp của ba thứ: Bản lĩnh (phải tự có), Kiến thức và Kinh nghiệm (có thể vay mượn). Và để vay mượn được, người ta phải dẹp bỏ cái tôi của mình.

Tài nhìn cậu học trò, biết rằng Việt đã thông suốt. Ông quyết định tặng cho Việt bài học cuối cùng.

“Bởi vì em không có chịu đầu tư,” Tài nói chậm lại. “Đầu tư cái công sức, cái tiền, với cái thời gian… vô để lấy được cái thông tin, cái kiến thức mới đó… cái cuộc đời của em nó khó mà thay đổi được.”

“Nhưng mà,” Tài cảnh báo, “có kiến thức rồi cũng chưa đủ.”

“Có nhiều đứa nó cũng học. Nó học dữ lắm. Nó lên trên mạng nó coi tối ngày. Nó dồn 1000 GB kiến thức vô trong cái đầu nó. Nhưng nó có làm gì không?”

Tài cười khẩy. “Không. Nó chỉ làm vọng cho mẹ nó coi. Mẹ nó thấy nó ngồi trên điện thoại tối ngày, gật gù, ghi chép, tưởng nó giỏi lắm.”

“Xong rồi cứ tới giờ dễ đái (đi tiểu),” Tài dùng một hình ảnh hài hước mà sâu cay, “nó đứng nó nhịn… cái nó nghĩ: ‘Ôi, mẹ ơi, tao khôn lắm, tao giỏi lắm. Tao biết hết rồi’.”

“Nhưng mà nó có làm được cái gì không? Nó có áp dụng cái kiến thức đó được không?”

“Dạ không,” Việt đáp.

“Không được!” Tài đập tay xuống bàn. “Cái kiến thức mà em có, mà em không đi áp dụng, hay em không chịu đi áp dụng, không chịu thực hành… thì nó cũng như không.”

Tài đứng dậy, vỗ vai Việt. Cuộc nói chuyện đã kết thúc.

“Em thấy không? Cái thằng 24 tuổi kia nó làm được, vì nó có ba thứ: Nó có bản lĩnh. Nó chịu dẹp cái tôi để đi ‘mượn’ kiến thức và kinh nghiệm của anh. Và quan trọng nhất… nó thực hành.”

Việt đứng dậy, cúi đầu chào người thầy của mình. Cậu bước ra khỏi căn phòng, không còn thấy “lạ” về cậu triệu phú 24 tuổi nữa. Cậu chỉ thấy lạ… tại sao bấy lâu nay mình lại tin vào những điều vô lý, và tại sao mình lại chần chừ không hành động sớm hơn.

“Mình sẽ ngưng ở đây,” giọng Tài vang lên từ phía sau. “Rồi… em bình an nha.”

Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm: So sánh tư duy "Mượn" của người Trẻ
Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm: So sánh tư duy “Mượn” của người Trẻ

ÁP DỤNG THÔNG TIN NÀY VÀO BẢN THÂN NHƯ THẾ NÀO?

Câu chuyện của Việt và anh Tài không chỉ là một mẩu đối thoại hài hước, nó là một tấm bản đồ tư duy. Bạn có thể áp dụng nó ngay lập tức bằng cách tự hỏi mình 4 câu hỏi sau:

  1. “Bản Lĩnh” Của Tôi Ở Đâu?Bạn không thể “vay mượn” động lực. Bạn không thể “thuê” ai đó can đảm thay mình. Đây là thứ bắt buộc phải có. Hãy nhìn thẳng vào sự thật: Bạn có thực sự muốn thay đổi không? Bạn có sẵn sàng nhấc mông lên và làm việc, ngay cả khi sợ hãi, chán nản không? Nếu câu trả lời là không, thì 1000GB kiến thức cũng vô dụng.
  2. “Cái Tôi” Của Tôi Đang Lớn Cỡ Nào?Bạn có đang nghĩ rằng mình “biết rồi” không? Bạn có đang chê bai một người chia sẻ kiến thức chỉ vì họ ăn mặc không đẹp, nói chuyện không hay, hay có một quá khứ không tốt đẹp (như anh Tài) không? “Cái tôi” chính là bức tường ngăn cản bạn “vay mượn” kiến thức và kinh nghiệm. Hãy dẹp nó qua một bên. Hãy khiêm tốn như một đứa trẻ 24 tuổi sẵn sàng học hỏi, thay vì tự mãn như một ông già 50 tuổi nghĩ mình biết hết.
  3. Tôi Đang “Vay Mượn” Kiến Thức Từ Ai?Anh Tài hồi trẻ đi hỏi thằng bán ma túy và nhận được kết quả là 14 năm tù. 330 bạn học của anh đi hỏi trường đại học và nhận được kết quả là một công việc ổn định (và chưa nghỉ hưu). Anh Tài sau này đi tìm kiến thức đúng và nghỉ hưu sau 11 năm. Bạn đang học từ ai? Người đó đã có kết quả mà bạn mong muốn chưa? Hãy ngừng “vay mượn” kiến thức từ những người không có kết quả.
  4. Tôi Có Phải Là “Cái Đầu 1000GB” Không?Kiến thức mà không thực hành thì cũng như không. Đừng chỉ xem video, đọc sách rồi gật gù “ôi hay quá”. Hãy chọn một thứ bạn học được và làm ngay lập tức. Bạn học được công thức đầu tư? Hãy bắt đầu tiết kiệm và mở tài khoản. Bạn học được cách làm video? Hãy cầm điện thoại lên và quay. Hành động là cây cầu duy nhất biến kiến thức 1000GB thành 1 triệu đô la tiền mặt.

LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Cuối cùng, sự khác biệt giữa bạn và một triệu phú 24 tuổi không phải là thời gian, không phải là bằng cấp, càng không phải là sức mạnh thể chất. Sự khác biệt nằm ở chỗ:

Họ có bản lĩnh để bắt đầu.

Họ dẹp bỏ cái tôi để học hỏi (vay mượn kiến thức).

Và họ thực hành không ngừng nghỉ.

Câu hỏi không phải là “Tại sao nó trẻ vậy mà làm được?”, mà là “Tại sao mình biết nhiều vậy mà chưa làm?”.

Đừng chờ đến 44 tuổi. Đừng làm một cái đầu 1000GB chỉ biết “nhịn đái rồi tự khen mình khôn”. Công thức đã có sẵn. Kinh nghiệm đã được đúc kết.

Hãy “vay mượn” chúng một cách thông minh, vận dụng “bản lĩnh” của chính mình, và THỰC HÀNH NGAY BÂY GIỜ.

Thành Tố Cốt LõiDiễn Giải Nhanh (Công Thức)
🎯 Mục tiêu (Kết quả)Trở thành triệu phú đô la & nghỉ hưu sớm (Ví dụ: Chàng trai 24 tuổi).
📘 Biến số 1: KIẾN THỨC✅ Có thể “vay mượn”. Bạn không cần tự mình mất 10–20 năm để tìm ra. Hãy học / mua / mượn từ người đã có kết quả (như anh Tài).
🧠 Biến số 2: KINH NGHIỆM✅ Cũng có thể “vay mượn”. Đây chính là “lối tắt” hay “công thức hack thời gian”. Bạn đang “mượn” 20 năm kinh nghiệm của người 44 tuổi.
💪 Biến số 3: BẢN LĨNHKhông thể vay mượn. Đây là yếu tố bắt buộc phải tự có: gồm động lực, sự can đảm, dám làm, dám chịu trách nhiệm.
🚧 Rào cản lớn nhất⚠️ “Cái tôi” – đặc biệt là tư duy “biết rồi” (thường thấy ở người lớn tuổi). Chính điều này ngăn bạn vay mượn kiến thức và kinh nghiệm từ người khác.
💣 Lỗi thất bại phổ biến😵 “Biết mà không làm.” Trở thành “cái đầu 1000GB” – có kiến thức nhưng không hành động thì vẫn vô dụng.
🧮 Công thức chung🏆 THÀNH CÔNG SỚM = BẢN LĨNH (tự có) + (KIẾN THỨC + KINH NGHIỆM) (vay mượn) + THỰC HÀNH (dẹp bỏ cái tôi)

“Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm” rốt cuộc là gì? Có phải là đi học lỏm không?

Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm: So sánh tư duy "Mượn" của người Trẻ

Không hẳn! “Vay mượn” ở đây là bạn chủ động đi tìm “công thức” của người đã thành công (như anh Tài) để học theo, thay vì tự mình “đập mặt vào tường” 20 năm. Nó là cách “hack” thời gian, giúp bạn có kết quả nhanh như chàng triệu phú 24 tuổi, thay vì phải chờ đến 44 tuổi mới ngộ ra.

Tại sao người trẻ (như triệu phú 24 tuổi) lại dễ thành công hơn người lớn tuổi “biết tuốt”?

Vì người trẻ không có “cái tôi” to đùng. Họ như tờ giấy trắng, thấy cái gì hay là học, không sợ sai. Còn nhiều người lớn tuổi hay bị vướng vào cái bẫy “tao biết rồi”, nên họ không chịu “vay mượn” kiến thức mới, dù họ có cày 30 năm kinh nghiệm thì kết quả vẫn vậy.

Tôi cũng “vay mượn” kiến thức đầy đầu (cả 1000GB), sao tôi vẫn chưa giàu?

Vì bạn thiếu cái không thể vay mượn: Bản lĩnh! Kiến thức mượn được, kinh nghiệm mượn được, nhưng cái động lực, cái gan “nhấc mông lên mà làm” thì phải là của bạn. Nếu chỉ học mà không thực hành, bạn cũng chỉ giống như anh chàng “đứng nhịn đái rồi tự khen mình khôn” trong bài thôi.

Bài viết tương tự

Cách tạo ra thói quen tốt cho người “cả thèm chóng chán”? Bí mật 5 phút bạn chưa biết

Nguồn

Vay mượn kiến thức và kinh nghiệm là cách làm tiền đơn giản

Comments (No)

Leave a Reply