Tụt Mood Phải Làm Sao? Bật Lại “Công Tắc” Năng Lượng Chỉ Trong 15 Phút?

5/5 - (1 bình chọn)

✅Làm gì khi bị tụt mood chán không muốn làm gì cả?

✅Thật sự là đang buồn rũ rượi thì lấy đâu ra động lực để vận động?

Đừng Làm Nô Lệ Của Cảm Xúc: Câu Chuyện Về Chàng Designer Tên Nam Và “Liều Thuốc” Mang Tên Mồ Hôi

Trong một góc nhỏ của Sài Gòn nhộn nhịp, có một chàng trai tên Nam, một nhà thiết kế đồ họa mà tài năng của anh được ví như thời tiết thành phố này: sáng nắng, chiều mưa, và đôi khi là giông bão bất chợt. Nam không phải là người lười biếng, ngược lại là đằng khác. Khi “mood” của anh lên cao, khi cảm hứng dâng trào như sóng vỗ, anh có thể tạo ra những tác phẩm khiến cả văn phòng phải trầm trồ. Những ngày đó, Nam là một vị thần sáng tạo, mỗi cú click chuột đều ra kiệt tác, mỗi đường nét đều chứa đựng linh hồn.

Nhưng, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng là một bản nhạc vui. Vị thần cảm hứng của Nam rất đỏng đảnh và khó chiều. Có những buổi sáng, Nam thức dậy và cảm thấy một đám mây xám xịt vô hình đang bao trùm lấy tâm trí mình. Anh gọi đó là những ngày “tụt mood”. Vào những ngày này, Nam trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh ngồi trước màn hình máy tính hàng giờ liền, con trỏ chuột nhấp nháy một cách vô vọng, còn đầu óc anh thì trống rỗng như một căn nhà hoang. Mọi trách nhiệm, mọi deadline dường như trở thành những ngọn núi khổng lồ mà anh không tài nào leo qua nổi.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu vào một buổi sáng thứ Hai điển hình như thế.

Phần 1: Khi “Cái Mood” Nắm Quyền Điều Khiển

Nam bước vào văn phòng với một bộ mặt đưa đám. Cả cuối tuần của anh trôi qua trong uể oải và giờ đây, cái cảm giác nặng trĩu ấy vẫn bám riết lấy anh như hình với bóng. Anh không có lý do gì cụ thể để buồn, chỉ đơn giản là “không có mood”. Anh cảm thấy mình chính xác là một nô lệ của cảm xúc. Mỗi sáng thức dậy, anh không biết mình sẽ bốc trúng lá thăm tâm trạng nào. Vui thì làm việc hăng say, buồn thì cả thế giới sụp đổ.

Chị Lan, trưởng phòng thiết kế, một người phụ nữ sắc sảo và tinh tế, liếc nhìn Nam rồi khẽ thở dài. Chị biết tỏng cái “bệnh” của cậu nhân viên tài năng này.

“Nam, bản phác thảo cho chiến dịch ‘Mùa Hè Sôi Động’ của khách hàng X tới đâu rồi em? Thứ Tư này phải trình bày ý tưởng rồi đó,” giọng chị Lan đều đều nhưng ẩn chứa một sự nhắc nhở nhẹ nhàng.

“Dạ… em đang làm chị,” Nam đáp lí nhí, mắt vẫn dán vào màn hình trống trơn.

Sự thật là anh chưa làm được gì cả. Cái cảm xúc chết tiệt trong người anh nó đang thì thầm: “Ê, bữa nay tao buồn nha. Mày đừng hòng làm được trò trống gì hết.” Và thế là Nam ngoan ngoãn nghe theo. Anh lướt mạng xã hội, xem những video vô thưởng vô phạt, cố gắng tìm kiếm một chút cảm hứng le lói nhưng vô ích. Anh cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn mất tự chủ, giống như một con thuyền không người lái, trôi dạt vô định theo những con sóng cảm xúc.

Vấn đề không chỉ dừng lại ở bản thân Nam. Cái “mood” của anh như một loại virus vô hình, có khả năng lây lan đáng sợ. Minh, cậu thực tập sinh ngồi cạnh, rụt rè đưa cho Nam một bản thiết kế nhờ góp ý. Nam chỉ liếc qua rồi buông một câu cộc lốc: “Màu mè quá, nhìn rối mắt.”

Minh tiu nghỉu quay về chỗ ngồi, không khí quanh khu vực của họ bỗng chốc chùng xuống. Cả team đều cảm nhận được “đại dương” đang không yên ả từ phía Nam. Một người trở thành nạn nhân của cảm xúc, và rồi kéo theo cả chục người khác bị ảnh hưởng. Chị Lan nhìn thấy hết, nhưng chị tạm thời im lặng, chị biết rằng nói gì lúc này cũng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.

Tình trạng này kéo dài suốt ngày thứ Hai, rồi sang cả sáng thứ Ba. Nam vẫn vật lộn trong mớ cảm xúc hỗn độn của chính mình. Anh bắt đầu hoảng sợ. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không hoàn thành công việc, sẽ làm cả team thất vọng, và tệ hơn là mất đi một dự án quan trọng. Anh tự hỏi: “Không lẽ mình cứ sống như một đứa trẻ mãi sao? Vui thì cười, buồn thì khóc, mặc kệ hết tất cả?”

Anh nhận ra rằng đây không còn là một vấn đề nhỏ nhặt nữa. Nó là một bài toán lớn, một đề bài cần phải giải nếu anh muốn có một cuộc đời ổn định và thành công như mình mong muốn. Anh không thể để cảm xúc chi phối mình 10 năm, 20 năm nữa. Anh phải tìm cách tác động đến nó, phải giành lại quyền kiểm soát. Nhưng… tác động bằng cách nào đây?

Phần 2: Phân Biệt Mệt Mỏi Thể Chất Và Kiệt Huệ Cảm Xúc

Chiều thứ Ba, trong lúc tuyệt vọng nhất, Nam quyết định xin chị Lan về sớm. Anh nói dối là mình thấy hơi mệt, trong người không khỏe. Chị Lan chỉ gật đầu, ánh mắt chị ánh lên một sự thấu hiểu kỳ lạ.

“Nếu mệt về cơ thể, em nên về nghỉ ngơi. Nhưng nếu mệt trong lòng, đôi khi nghỉ ngơi không phải là cách tốt nhất đâu Nam ạ,” chị nói bâng quơ.

Câu nói của chị Lan cứ văng vẳng trong đầu Nam trên đường về. Anh ngẫm lại. Đúng là có những lúc anh mệt rã rời sau một buổi chơi thể thao hay một ngày làm việc chân tay, lúc đó chỉ cần một giấc ngủ sâu là hôm sau lại tràn đầy năng lượng. Nhưng cái mệt mỏi hiện tại của anh khác hẳn. Cơ thể anh không đau nhức, không sốt, nhưng tâm hồn anh thì như bị rút cạn sinh lực. Đây là sự kiệt quệ về cảm xúc.

Về đến nhà, Nam quăng mình lên giường. Anh định làm theo lựa chọn số một mà chị Lan gián tiếp gợi ý: nghỉ ngơi hoàn toàn. Anh tắt chuông điện thoại, nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì cả. Nhưng chỉ được vài phút, những dòng suy nghĩ tiêu cực lại ùa về. Đầu óc anh vẫn náo động. Anh không thể ngủ, cũng không thể thiền. Bất lực, anh với tay lấy chiếc điện thoại.

Và thế là anh lại rơi vào cái bẫy “nghỉ ngơi pha-ke”. Anh nằm trên giường, nhưng đầu óc thì bị cuốn theo những thứ giật gân trên mạng. Anh lướt từ tin tức này sang video khác, và khi nhận ra, trời đã nhá nhem tối. Anh không hề nghỉ ngơi, mà chỉ đang trì hoãn và làm cho đầu óc mình thêm mụ mị. Cách này rõ ràng không hiệu quả.

Nam cảm thấy bế tắc. Anh nhớ lại lời chị Lan: “…đôi khi nghỉ ngơi không phải là cách tốt nhất.” Vậy cách còn lại là gì?

Lúc này, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh. Đó là hình ảnh của Hùng, anh chàng lập trình viên ngồi ở team đối diện. Hùng nổi tiếng là người luôn vui vẻ, năng lượng. Nam nhớ có lần hỏi Hùng bí quyết, Hùng chỉ cười và nói: “Mỗi khi thấy stress hay buồn bực, tớ lại xách giày đi chạy. Cứ chạy đến lúc nào mồ hôi ướt đẫm áo thì thôi.”

Lúc đó Nam chỉ cười trừ, cho rằng đó là chuyện tào lao. Người ta đang buồn, sức đâu mà chạy với nhảy. Nhưng bây giờ, trong lúc không còn gì để mất, anh bỗng muốn thử một lần. Anh nghĩ bụng: “Tin lời cái nỗi buồn này mấy hôm nay có kết quả gì tốt đẹp đâu. Thôi thì liều một phen, thử không tin nó một lần xem sao.”

Anh bật dậy, thay một bộ đồ thể thao cũ, xỏ vội đôi giày và bước ra khỏi nhà. Anh quyết định sẽ thử “cách thứ hai”: hãy hoạt động, mặc kệ cảm xúc.

Phần 3: Liều Thuốc Diệu Kỳ Mang Tên “Mồ Hôi”

Công viên gần nhà Nam buổi chiều khá đông đúc. Ban đầu, Nam chỉ đi bộ một cách chậm chạp, đầu óc vẫn còn nặng trĩu. Anh vẫn cảm thấy buồn, vẫn cảm thấy chán nản. Anh tự nhủ: “Đúng là vớ vẩn. Làm sao mà đi bộ vài vòng lại hết buồn được cơ chứ?”

Nhưng anh vẫn bước đi, vì anh đã quyết định sẽ không tin vào cảm xúc của mình lúc này. Anh tăng tốc độ, chuyển từ đi bộ sang chạy bộ. Những bước chạy đầu tiên thật nặng nề, hơi thở hổn hển. Đám mây xám trong đầu anh dường như vẫn còn đó, nó thì thầm: “Mệt lắm, về nhà đi. Nằm trên giường xem phim sướng hơn nhiều.”

Nam nghiến răng, cố gắng phớt lờ cái giọng nói đó và tiếp tục chạy. Anh chạy qua những hàng cây xanh mát, lướt qua những người đang tập thể dục, cảm nhận làn gió mát rượi phả vào mặt. Anh tập trung vào nhịp thở, vào tiếng giày miết trên con đường.

Khoảng mười lăm phút sau, một điều kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, rồi chảy dài xuống má, xuống cổ. Cơ thể anh nóng lên, tim đập nhanh hơn. Và lạ thay, khi cơ thể bắt đầu mệt nhoài vì vận động, thì đầu óc anh lại bắt đầu nhẹ nhõm hơn. Những suy nghĩ tiêu cực, rối rắm dường như cũng theo mồ hôi mà thoát ra ngoài.

Nam cảm nhận được một cảm giác công tắc mà anh chưa từng trải nghiệm. Rõ ràng mới nửa tiếng trước, anh còn là một kẻ thất bại chìm trong tuyệt vọng. Mà giờ đây, khi mồ hôi ướt đẫm lưng áo, anh lại cảm thấy một niềm hân hoan kỳ lạ đang trỗi dậy từ sâu bên trong. Nó không ồn ào, mà len lỏi nhẹ nhàng như những mầm xanh đang đâm chồi sau cơn mưa. Anh không còn buồn nữa. Không chỉ hết buồn, anh còn cảm thấy vui, một niềm vui tinh khôi và sảng khoái.

Anh nhận ra, dù tâm trí có phức tạp đến đâu, anh vẫn là một thực thể sinh học. Cơ thể này tuân theo những quy luật của hóa sinh. Vận động đã kích thích cơ thể tiết ra những chất dẫn truyền thần kinh mang lại cảm giác hạnh phúc. Đây không phải là phép màu, đây là khoa học. Anh đã vô tình uống một “liều thuốc” cực mạnh cho tâm trạng của mình, và liều thuốc đó mang tên “năng động”.

Sau gần một tiếng đồng hồ chạy bộ, Nam đi bộ về nhà. Toàn thân mỏi nhừ nhưng tinh thần lại sảng khoái lạ thường. Vừa bước vào nhà, anh lao ngay vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh gột rửa đi lớp mồ hôi và cả những tàn dư cuối cùng của sự u ám.

Đứng trước gương, Nam nhìn thấy một con người khác. Vẫn là anh, nhưng ánh mắt đã trong trẻo và tràn đầy sinh khí trở lại. Anh cảm thấy đói cồn cào. Anh tự tay nấu một bữa tối đơn giản nhưng ăn rất ngon miệng.

Ăn tối xong, anh ngồi vào bàn làm việc. Kỳ lạ thay, những ý tưởng mà anh tìm kiếm suốt hai ngày qua bỗng dưng ùa về. Những mảng màu, những đường nét, bố cục… tất cả hiện ra rõ mồn một trong đầu. Anh mở máy tính và bắt đầu làm việc. Đôi tay anh lướt trên bàn phím và con chuột một cách thanh thoát. Năng lượng tuôn chảy không ngừng.

Đêm đó, Nam làm việc đến gần 2 giờ sáng, không phải vì áp lực, mà vì say mê. Anh đã hoàn thành gần 80% bản phác thảo và nó còn tuyệt vời hơn những gì anh tưởng tượng.

Phần 4: Xây Dựng “Phản Xạ Có Điều Kiện” và Sống Hòa Bình Với Nỗi Buồn

Sáng thứ Tư, Nam đến văn phòng sớm nhất. Anh gửi bản thiết kế cho chị Lan. Chị xem rất kỹ, rồi ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười: “Tốt lắm. Chị biết em sẽ làm được mà. Tối qua chắc đã tìm được ‘liều thuốc’ tốt rồi hả?”

Nam gãi đầu cười. Anh kể lại cho chị Lan nghe về trải nghiệm của mình. Chị gật gù: “Đó là một bài học quan trọng mà ai cũng cần học, Nam ạ. Cuộc sống này vốn dĩ sẽ luôn có nỗi buồn. Chúng ta không thể xóa sổ nó, không thể miễn nhiễm với nó. Bài toán khôn ngoan hơn là học cách sống hòa bình với nó. Chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng không để nó nhấn chìm mình.”

Buổi thuyết trình với khách hàng diễn ra thành công rực rỡ. Ý tưởng của Nam được khen ngợi hết lời. Cả team đều vui mừng. Minh, cậu thực tập sinh, lại gần bắt chuyện với Nam. Lần này, Nam vui vẻ trả lời, thậm chí còn chỉ cho Minh vài thủ thuật hay ho. Bầu không khí đã trở lại vui vẻ như thường ngày.

Từ hôm đó, cuộc sống của Nam đã thay đổi. Anh không còn phó mặc cuộc đời mình cho những cơn “mood swing” thất thường nữa. Anh hiểu rằng, anh không thể đợi cảm hứng tới mới làm việc, mà phải chủ động tạo ra một trạng thái tốt nhất cho bản thân để làm việc.

Anh bắt đầu xây dựng một phản xạ có điều kiện. Anh đăng ký một phòng gym gần công ty. Mỗi khi cảm thấy đầu óc trì trệ, cảm xúc đi xuống, câu nói tự động nảy ra trong đầu anh là: “Mình cần mồ hôi.” Bất kể là sáng sớm, giờ nghỉ trưa hay chiều tối, anh đều dành ra 30-45 phút để vận động. Đôi khi là chạy bộ, đôi khi là nâng tạ, có lúc lại là vài ván cầu lông với đồng nghiệp.

Dần dần, việc vận động trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, cũng quan trọng như ăn và ngủ. Anh nhận ra rằng việc chủ động “uống liều thuốc năng động” này mỗi ngày hiệu quả hơn rất nhiều so với việc đợi đến lúc “bệnh nặng” rồi mới chữa.

Nam vẫn có những ngày buồn. Nỗi buồn có thể đến từ những mâu thuẫn với người thân, từ áp lực công việc, hay đơn giản là một nỗi buồn không tên. Nhưng giờ đây, anh không còn sợ hãi nó nữa. Anh chấp nhận nó như một phần của cuộc sống. Vào những ngày như vậy, anh vẫn cho phép mình được buồn, nhưng anh sẽ không nằm ỳ một chỗ để nó gặm nhấm. Anh sẽ xỏ giày vào và đi chạy. Và anh biết rằng, sau những giọt mồ hôi, anh sẽ lại tìm thấy sự hân hoan, sự cân bằng, và sức mạnh để tiếp tục bước về phía trước.

Anh không còn là nô lệ của cảm xúc nữa. Anh đã trở thành một người bạn, một người quản lý khôn ngoan của chính những cảm xúc trong mình. Anh đã học được cách lướt trên những con sóng của cuộc đời, thay vì để chúng nhấn chìm. Và đó, chính là sự tự do đích thực.


Vậy, Bạn Sẽ Áp Dụng Câu Chuyện Này Vào Cuộc Sống Của Mình Như Thế Nào?

Câu chuyện của Nam không phải là một câu chuyện viễn tưởng. Rất nhiều người trong chúng ta cũng đang trải qua hành trình tương tự. Nếu bạn cảm thấy mình trong đó, đây là những bước cụ thể để bạn bắt đầu giành lại quyền kiểm soát:

  1. Thừa Nhận Vấn Đề: Bước đầu tiên và quan trọng nhất là hãy thành thật với chính mình. Hãy thừa nhận rằng có những lúc bạn đang bị cảm xúc chi phối, rằng “cái mood” đang điều khiển hành động và năng suất của bạn. Giống như Nam, hãy xem đây là một “đề bài cần giải”.
  2. Làm “Bác Sĩ” Cho Chính Mình: Khi cảm thấy uể oải, chán nản, hãy dừng lại một chút và tự hỏi: “Mình đang mệt mỏi về thể chất hay kiệt quệ về cảm xúc?”.
    • Nếu là thể chất (do thiếu ngủ, làm việc quá sức…): Hãy cho phép mình được nghỉ ngơi thật sự.
    • Nếu là cảm xúc (buồn bã, stress không rõ lý do…): Hãy chuyển sang bước tiếp theo.
  3. Lựa Chọn “Liều Thuốc” Hành Động: Bạn có hai sự lựa chọn, và hãy thử xem cách nào hiệu quả với mình.
    • Lựa chọn 1 – Nghỉ Ngơi Tuyệt Đối: Nếu có thể, hãy tìm một không gian yên tĩnh, cất điện thoại đi và cho phép đầu óc được nghỉ ngơi hoàn toàn. Một giấc ngủ ngắn hoặc ngồi thiền 15 phút có thể tạo ra sự khác biệt lớn.
    • Lựa chọn 2 – Vận Động Tới Khi Toát Mồ Hôi: Đây là “liều thuốc” cực mạnh mà Nam đã khám phá. Bạn không cần phải làm gì quá ghê gớm. Chỉ cần xỏ giày và đi bộ nhanh 20 phút, chạy bộ vài vòng công viên, hoặc mở một video tập thể dục ngắn trên YouTube và làm theo. Mục tiêu rất đơn giản: “Tôi cần mồ hôi.”
  4. Xây Dựng Thói Quen, Tạo Phản Xạ: Đừng chỉ dùng “liều thuốc” này khi đã “bệnh nặng”. Hãy biến nó thành một thói quen phòng bệnh. Tập thể dục đều đặn 3-4 lần một tuần. Dần dần, bạn sẽ xây dựng được một “phản xạ có điều kiện”: mỗi khi cảm xúc tiêu cực manh nha xuất hiện, não bộ của bạn sẽ tự động nghĩ đến giải pháp lành mạnh là vận động.

Bạn thân mến,

Cuộc đời của bạn là một tác phẩm nghệ thuật do chính bạn tạo nên, đừng giao cây cọ cho những cảm xúc sớm nắng chiều mưa. Bạn hoàn toàn có khả năng điều khiển trạng thái của mình, mạnh mẽ hơn bạn nghĩ rất nhiều.

Đừng đợi đến khi chìm sâu vào bế tắc như Nam mới bắt đầu hành động. Đừng để thêm một ngày nào nữa trôi qua trong uể oải và tiếc nuối chỉ vì “tụt mood”.

Ngay hôm nay, ngay bây giờ, hãy thử một điều nhỏ bé: đứng dậy, vươn vai, và đi bộ quanh phòng. Nếu có thể, hãy dành ra 15 phút chiều nay để ra ngoài hít thở không khí trong lành, để cơ thể được vận động, để những giọt mồ hôi đầu tiên được tuôn rơi.

Hãy tự mình trải nghiệm “cảm giác công tắc” kỳ diệu đó. Hãy giành lại quyền kiểm soát từ tay cảm xúc. Hãy trở thành người thuyền trưởng vững vàng trên con tàu cuộc đời mình.

Chúc bạn một ngày năng động. Hãy bắt đầu ngay bây giờ!

Vấn Đề / Tình HuốngGiải Pháp / Công Thức
Cảm giác mình là “nô lệ của cảm xúc”: vui buồn thất thường, hiệu suất làm việc phụ thuộc vào “cái mood”.➡️ Thừa nhận & Gọi tên. Xem đây là “bài toán cần giải”, không phải phó mặc số phận.
Tụt mood vô cớ, đầu óc trì trệ, chẳng muốn làm gì, kéo cả người khác xuống.➡️ Phân loại mệt mỏi: Hỏi: “Mệt thể chất hay cảm xúc?” → Câu trả lời quyết định hành động.
Mệt về cảm xúc nhưng lại “nghỉ ngơi giả” (nằm lướt điện thoại, càng thêm uể oải).➡️ Tránh Fake Rest. Nếu mệt cảm xúc → chỉ có 2 lựa chọn thực sự hiệu quả.
Không biết làm gì khi cảm xúc tiêu cực ập đến.➡️ Dùng 1 trong 2 “Liều Thuốc”:
1️⃣ Nghỉ ngơi tuyệt đối: ngủ ngắn/thiền, KHÔNG điện thoại, KHÔNG TV.
2️⃣ Hành động bất chấp: vận động mạnh.
Nghe tiếng nói trong đầu: “Mình quá mệt/buồn để làm gì cả” rồi tin theo, nằm ì.➡️ Công thức “Công Tắc”: Tinh thần trì trệ ↔️ Kích hoạt thể chất. Đứng dậy, di chuyển → cơ thể kéo tinh thần đi lên.
Làm sao vận động hiệu quả nhất?➡️ Mục tiêu = MỒ HÔI. Chạy bộ, gym, nhảy, đi bộ nhanh… bất cứ hoạt động nào khiến tim đập nhanh & toát mồ hôi.
Chỉ tập khi quá tệ, rồi lại bỏ → quay lại vòng lặp cũ.➡️ Tạo Phản Xạ Có Điều Kiện. Tập 3-4 buổi/tuần để khi “tụt mood”, não tự bật ra: “Mình cần mồ hôi.”
Cố gắng xóa bỏ nỗi buồn, thấy thất bại khi nó vẫn quay lại.➡️ Đích đến: Sống hòa với nỗi buồn. Chấp nhận nó tồn tại nhưng có “vũ khí” (vận động) để không bị nhấn chìm.

Làm gì khi bị tụt mood chán không muốn làm gì cả?

Tụt Mood Phải Làm Sao? Bật Lại "Công Tắc" Năng Lượng Chỉ Trong 15 Phút?

Đây là cảm giác cực kỳ quen thuộc! Cái bẫy lớn nhất khi tụt mood chính là cơ thể và tâm trí sẽ “rủ rê” bạn nằm ì một chỗ. Kinh nghiệm là đừng tin vào nó. Bạn không cần làm gì to tát cả, chỉ cần áp dụng “quy tắc 5 phút”:
Xỏ giày vào và bước ra khỏi nhà 5 phút.
Mở một bài nhạc và nhún nhảy 5 phút.
Dọn dẹp đúng một góc bàn làm việc trong 5 phút.
Hành động nhỏ sẽ phá vỡ sức ì, và thường thì sau 5 phút đó, bạn sẽ có đủ đà để tiếp tục vận động và cảm thấy khá hơn nhiều.

Thật sự là đang buồn rũ rượi thì lấy đâu ra động lực để vận động?

Câu hỏi rất hay! Hầu hết chúng ta đều nghĩ phải có động lực rồi mới hành động, nhưng sự thật thường ngược lại: Hành động tạo ra động lực.
Đừng đợi có hứng mới tập. Hãy xem việc vận động 15-20 phút như một “liều thuốc” bắt buộc phải uống khi bị bệnh. Bạn uống thuốc không phải vì bạn thích, mà vì bạn biết nó cần thiết để khỏe hơn. Hãy đối xử với việc vận động khi tụt mood y như vậy. Cứ làm thôi, rồi bạn sẽ thấy năng lượng và động lực quay trở lại sau đó.

Làm sao để kiểm soát cảm xúc tốt hơn và duy trì năng lượng tích cực lâu dài?

Kiểm soát cảm xúc không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ buồn nữa, mà là bạn có “vũ khí” để xử lý nỗi buồn khi nó đến. Cách hiệu quả nhất để duy trì năng lượng tích cực lâu dài là biến vận động thành một thói quen, một phản xạ tự nhiên.
Bắt đầu nhỏ: 2-3 buổi/tuần, mỗi buổi 20-30 phút.
Đừng quá khắc nghiệt: Hôm nào mệt thì đi bộ nhẹ nhàng cũng được.
Ghi nhận sự tiến bộ: Chú ý đến cảm giác sảng khoái sau mỗi lần toát mồ hôi. Dần dần, não bộ của bạn sẽ tự động tìm đến “liều thuốc” này mỗi khi cảm thấy bất ổn.

Bài viết tương tự

Năng lượng người giàu không nhạc buồn

Nguồn

Tụt mood thì hãy chạy bộ đi.

https://youtu.be/Ai49mfbGBQA

Comments (No)

Leave a Reply