✅Làm thế nào để áp dụng sự tử tế trước hiểu sau mà không bị xem là yếu đuối?
✅Sống “tử tế” như vậy có sợ bị người khác xem là yếu đuối, rồi lấn tới và lợi dụng mình không?
Ở tuổi ba mươi lăm, sau bao phen vật lộn với cuộc đời, Quân tự đúc kết cho mình một tuyên ngôn sống đơn giản nhưng đầy sức nặng: Tử tế trước, hiểu sau. Anh không phải một nhà hiền triết áo vải, cũng chẳng phải bậc tu hành đắc đạo. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, làm việc trong ngành marketing, một người đã nhận ra rằng cuộc đời này, lạ thay, lại công bằng một cách tàn nhẫn.
Sự công bằng đó nằm ở chỗ, dường như ai sinh ra cũng được “phát” cho một liều lượng nỗi đau nhất định. Quân đã thấy điều đó ở những đối tác giàu có, đi xe sang nhưng đêm về mất ngủ vì lo sợ phá sản. Anh thấy nó ở cô bé lao công trong công ty, luôn tươi cười nhưng giấu sau lưng là gánh nặng gia đình với người cha đau ốm. Anh thấy nó ngay cả ở những người bạn ngoại quốc mà anh có dịp trò chuyện, dù khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ, họ đều có chung một điểm: những tâm sự buồn không dễ tỏ cùng ai.
Từ nhận thức này, Quân bắt đầu nhìn cuộc sống qua một lăng kính khác. Anh tin rằng, nỗi đau không có biển báo. Sẽ chẳng có ai đeo một tấm bảng trước ngực ghi dòng chữ: “Xin chú ý, tôi đang tan nát cõi lòng”. Vì vậy, cách tốt nhất để không vô tình cứa dao vào vết thương của người khác chính là trao đi sự tử tế vô điều kiện ngay từ lần gặp đầu tiên.
Chương 1: Tuyên Ngôn Sống Của Quân và Những Con Nhím Xù Lông
Triết lý “tử tế trước, hiểu sau” của Quân không phải lúc nào cũng được đón nhận. Có người nói anh “đạo đức giả”, có kẻ bảo anh “ngây thơ” giữa xã hội đầy cạm bẫy. Quân chỉ cười. Anh hiểu mình, anh biết đây là điều anh hướng tới mỗi ngày. Một điều tốt, tự bản thân nó đã là tốt. Lời khen không làm nó tốt hơn, lời chê cũng chẳng khiến nó xấu đi. Sự bình an trong tâm hồn khi thực hành điều đó là phần thưởng lớn nhất, một sự thật tuyệt đối mà anh không cần phải chứng minh với bất kỳ ai.
Nhờ tâm thế này, Quân thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn hẳn. Những chuyến du lịch của anh luôn tràn ngập niềm vui sâu sắc, bởi anh có thể bắt chuyện với bất kỳ người lạ nào và mặc định rằng họ là người tốt. Anh không phải dò xét, không cần phòng thủ. Anh mở lòng, và người ta cũng mở lòng đáp lại.
Nhưng đối mặt với người lạ thì dễ, đối mặt với “người quen khó ở” mới là bài kiểm tra thực sự. Và trong “bài kiểm tra” của Quân, nhân vật chính mang tên My – một đồng nghiệp cùng phòng.
My là một “con nhím” chính hiệu. Cô luôn xù lông với tất cả mọi người, lời nói lúc nào cũng như có gai, sẵn sàng châm chích bất cứ ai. Mọi người trong phòng ban đều ngán ngẩm, họ lập những nhóm chat không có My để mặc sức than phiền. Họ gọi cô là “My Lạnh Lùng”, “My Khó Ở”, “Nữ hoàng băng giá”. Quân thì không. Anh nhìn My và chỉ thấy một dấu hỏi lớn. Anh tin rằng, không ai đang hạnh phúc mà lại đi gieo rắc sự khó chịu cho người khác cả. Đằng sau lớp vỏ gai góc ấy, chắc chắn là một câu chuyện nào đó, một nỗi đau không có biển báo.
Và rồi, cơ hội để “đọc” tấm biển báo vô hình ấy đã đến trong một chuyến team building của công ty.
Chương 2: Cuộc Chạm Trán Nảy Lửa Bên Bếp Lửa – Khi Lời Nói Vô Tình Trở Thành Mồi Lửa
Chuyến đi diễn ra tại một khu du lịch sinh thái ngoại thành. Mọi người được chia thành các đội để thi nấu ăn. Đội của Quân và My cùng một nhóm. My, với tài nấu nướng có tiếng, tự nguyện đảm nhận vai trò bếp chính. Cô xông xáo đi chợ từ sớm, một mình chuẩn bị nguyên liệu cho món bánh xèo miền Trung trứ danh.
Bữa trưa, những chiếc bánh xèo nóng hổi, vàng ruộm được dọn ra. Mọi người tấm tắc khen ngon. Quân sau khi ăn xong, vì bản tính tò mò và muốn bắt chuyện, anh buột miệng một câu rất đỗi bình thường:
“Bánh xèo ngon thật đó My. Cái rau sống này em mua ở chợ dân sinh gần đây đúng không? Anh thấy mấy loại này quen lắm, trong siêu thị ít khi có.”
Đó là một câu nói hoàn toàn khách quan, chỉ mô tả sự việc. Quân đã rất cẩn thận, không dùng từ ngữ mang tính phán xét, không công kích cá nhân. Anh chỉ đơn giản là quan sát và nêu ra sự thật.
Nhưng anh đã không lường trước được phản ứng của My.
Khuôn mặt đang vui vẻ của cô bỗng sa sầm lại. My đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, giọng nói vọt lên, sắc như dao:
“Ý anh là sao? Ý anh muốn nói em mua đồ ngoài chợ nó dơ nó bẩn, không bằng đồ trong siêu thị chứ gì? Em đã phải dậy từ năm giờ sáng đi chợ, một mình chuẩn bị hết mọi thứ cho mọi người ăn. Mất công mất sức mà còn bị ý kiến. Anh không ăn thì thôi, đừng có mà bình phẩm!”
Cả bàn ăn bỗng chốc im phăng phắc. Mọi người sững sờ nhìn My, rồi lại ái ngại nhìn Quân. Không khí vui vẻ tan biến, chỉ còn lại sự căng thẳng ngột ngạt. Quân cũng điếng người. Anh bực chứ, bực thật sự, vì ý của anh hoàn toàn không phải như vậy. Một cảm giác nóng bừng dâng lên trong lồng ngực. Anh đã có thể cãi lại, giải thích rằng cô đã hiểu sai, rằng cô đang quá nhạy cảm. Anh đã có thể “chiến đấu” để bảo vệ sự trong sạch trong câu nói của mình.
Phản ứng đầu tiên: Sự tử tế trong im lặng
Nhưng ngay lúc đó, triết lý “tử tế trước, hiểu sau” đã níu anh lại. Anh chợt nhận ra, việc chiến đấu hơn thua với người khác chỉ làm cả hai cùng bị thương. Nếu anh nổi giận, nhịp tim anh sẽ tăng, huyết áp vọt lên, hormone cortisol gây stress sẽ được giải phóng. Anh sẽ tự chuốc lấy mệt mỏi và bệnh tật vào người. Anh đã lỗ ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến rồi.
Quân hít một hơi thật sâu. Anh nhìn My, không phải bằng ánh mắt tức giận, mà bằng một sự im lặng cảm thông. Anh chọn không tấn công lại. Anh chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, nói một câu với cả nhóm: “Xin lỗi mọi người, anh ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Rồi anh rời đi. Anh đi dạo một vòng quanh hồ, để cơn gió mát làm dịu đi cái đầu đang nóng của mình. Đó chính là hành động tử tế đầu tiên của anh trong tình huống này: Bạn có thể làm tổn thương tôi, nhưng tôi chọn không làm tổn thương lại bạn.
Cái giây phút đó, anh chưa hiểu gì về My cả. Nhưng anh tin, thời gian sẽ cho anh câu trả lời.
Chương 3: Hành Trình Thấu Hiểu – Những Mảnh Ghép Từ Quá Khứ
Phải mất cả tuần sau, khi sự việc đã nguội đi, Quân mới có thể bình tâm ngồi xâu chuỗi lại mọi thứ. Hình ảnh My xù lông như một con nhím cứ ám ảnh anh. Anh bắt đầu “hiểu sau” bằng cách phỏng đoán và phân tích.
Anh nghĩ về cách My phản ứng. Nó không bình thường. Nó là một phản xạ tự vệ quá mức cần thiết trước một lời nói vô hại.
Giả thuyết đầu tiên: Tiếng vọng của những lời chỉ trích
“Có lẽ nào,” Quân tự nhủ, “từ nhỏ cô ấy đã bị chỉ trích quá nhiều?” Một đứa trẻ lớn lên trong môi trường mà mọi hành động đều bị soi xét, mọi nỗ lực đều bị chê bai, sẽ hình thành một nỗi sợ bị phê bình kinh khủng. Trong tiềm thức, chúng luôn ở trong tư thế phòng thủ, sẵn sàng “nhảy dựng lên” để tự vệ ngay cả khi không có mối nguy hiểm thực sự. Lời nói trung tính của Quân, qua bộ lọc của một quá khứ đầy tổn thương, đã bị dịch thành một tín hiệu nguy cấp, một lời chê bai ngấm ngầm.
Giả thuyết thứ hai: Cuộc chiến để được lắng nghe
Quân cũng để ý thấy trong các cuộc họp, My luôn phải nói rất to, dùng những từ ngữ rất mạnh để bảo vệ ý kiến của mình. “Dường như,” anh nghĩ tiếp, “cô ấy luôn cảm thấy ý kiến của mình bị phớt lờ.” Có thể trong gia đình, để được cha mẹ, anh chị em lắng nghe, cô ấy luôn phải “gào lên”. Sự im lặng, nhỏ nhẹ đồng nghĩa với việc bị bỏ qua. Dần dần, nó trở thành một thói quen, một phong cách giao tiếp mà cô mang cả vào công ty. Cô khao khát được lắng nghe, được công nhận, được thấy mình “đúng”.
Những giả thuyết này dĩ nhiên chỉ là lý thuyết. Nhưng nó giúp Quân nhìn My bằng một con mắt khác. Anh không còn thấy một “Nữ hoàng băng giá” khó ưa, mà thấy một cô gái nhỏ bé có thể đã phải trải qua một hành trình dài mệt mỏi. Anh thấy cô vừa là thủ phạm gieo rắc sự khó chịu, vừa là nạn nhân của chính quá khứ của mình.
Chương 4: Đêm Nướng Khoai Định Mệnh Và Tấm Biển Báo Lộ Diện
Cơ hội thứ hai đến vào buổi tối cuối cùng của chuyến đi. Công ty tổ chức một đêm lửa trại, mọi người quây quần bên nhau nướng khoai, nướng bắp. Không khí ấm cúng và tĩnh lặng hơn ban ngày.
Quân thấy My ngồi một mình ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn vào ngọn lửa. Sau một hồi đắn đo, anh quyết định bước tới. Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một củ khoai lang nướng nóng hổi.
My hơi giật mình, ngước lên nhìn anh, ánh mắt có chút gượng gạo và đề phòng.
Quân mỉm cười, một nụ cười chân thành. Anh nói, giọng rất bình thản:
“Chuyện hôm trước… coi như mình lấy cục gôm tẩy nó đi nhé. Quên đi ha.”
My ngạc nhiên. Cô nghĩ anh sẽ trách móc, hoặc ít nhất là giữ khoảng cách. Sự chủ động và nhẹ nhàng của anh khiến bức tường băng trong cô dường như có một vết nứt nhỏ.
Thấy cô không phản ứng, Quân hỏi một câu mà chính anh cũng không ngờ mình lại có thể hỏi:
“My có muốn làm bạn với anh không?”
Câu hỏi thẳng thắn và có phần bất ngờ ấy khiến My khựng lại. Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi lí nhí trả lời: “Dạ… muốn.”
Câu trả lời tuy nhỏ nhưng lại là một tín hiệu tích cực. Tảng băng ngăn cách hai người đã bắt đầu tan chảy. Họ ngồi im lặng một lúc, cùng nhau ăn khoai. Chính sự im lặng thoải mái này đã tạo ra một không gian an toàn.
Quân quyết định thử một lần nữa, nhưng nhẹ nhàng hơn.
“Anh ít khi thấy em nhắc về gia đình, hay về quê chơi nhỉ?”
Ngay lập tức, Quân thấy My “rụt người lại”. Đúng như sách về ngôn ngữ cơ thể mô tả. Lưng cô hơi cong xuống, hai đầu gối chụm lại, hai tay vô thức đan vào nhau đặt trong lòng. Toàn bộ cơ thể cô chuyển sang thế phòng thủ.
Đọc được tín hiệu đó, Quân lập tức dừng lại. Anh không muốn cô cảm thấy bị tra khảo.
“Thôi, xin lỗi My nhé. Có lẽ anh vừa chạm đến một điều gì đó không thoải mái. Mình nói chuyện khác đi ha. Mình nói về âm nhạc, về cảnh vật ở đây, về mấy củ khoai này cũng được. Bất cứ khi nào em thấy không ổn, cứ nói thẳng với anh.”
Sự tinh tế và tôn trọng của Quân đã chạm đến một nơi sâu thẳm trong My. Cô im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng nghẹn ngào:
“Gia đình em… có nhiều chuyện buồn lắm anh ạ. Em không muốn kể.”
Đó là lần đầu tiên Quân thấy My yếu đuối. Và lời nói ấy, dù ngắn ngủi, đã vô tình xác nhận những giả thuyết của anh. Anh chỉ đáp lại một cách ấm áp:
“Anh hiểu mà. Mình gặp nhau ở đây cũng là một cái duyên. Nếu một lúc nào đó em cảm thấy đủ an toàn và tin tưởng, em có thể tâm sự với anh. Anh sẽ chỉ lắng nghe thôi. Có một người lắng nghe đôi khi cũng tốt mà, đúng không?”
Và đêm đó, bên bếp lửa trại sắp tàn, My đã kể. Cô kể về một tuổi thơ thiếu vắng tình thương, nơi cô là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng luôn bị so sánh với các anh trai. Mọi nỗ lực của cô đều bị xem nhẹ, mọi ý kiến đều bị gạt đi. Cô phải gồng mình, phải tỏ ra gai góc, phải “chiến đấu” để giành lấy sự công nhận, để chứng minh mình tồn tại. Câu chuyện của cô còn nặng nề hơn những gì Quân tưởng tượng.
Cuối cùng, tấm biển báo vô hình đã lộ ra. Khi đã “hiểu”, Quân không còn thấy giận, không còn thấy khó chịu nữa. Anh chỉ thấy thương.
Chương 5: Bài Học Rút Ra – Áp Dụng ‘Tử Tế Trước Hiểu Sau’ Vào Cuộc Sống
Câu chuyện của My đã dạy cho Quân một bài học sâu sắc. Anh nhận ra, “Tử tế trước, hiểu sau” không phải là một công thức thần kỳ để biến mọi người khó tính thành bạn bè. Nó là một công cụ để bảo vệ sự bình an cho chính mình và mở ra cơ hội chữa lành cho các mối quan hệ.
Dĩ nhiên, Quân cũng là người thường, sức chịu đựng có hạn. Sẽ có những người mà dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể “dung nạp” nổi.
Khi nào nên ‘thân’ và khi nào nên ‘không thân’?
Với những trường hợp đó, Quân chọn giải pháp đơn giản: chơi hoặc không chơi, thân hoặc không thân.
Nếu đó là một người xa lạ có những tính cách anh không thể chịu đựng, anh sẽ chọn không kết giao. Anh sẽ không chiến đấu để thay đổi họ, cũng không ép mình phải chịu đựng. Anh chỉ đơn giản là rời đi và dành năng lượng cho những người phù hợp hơn. Đó cũng là một sự tử tế – tử tế với chính mình và không làm phiền đến cuộc sống của họ.
Nếu đó là người anh buộc phải gặp hằng ngày, như đồng nghiệp, người nhà, anh sẽ chọn mức độ tương tác. Anh vẫn sẽ tử tế trong giao tiếp công việc, vẫn giữ thái độ tôn trọng tối thiểu. Nhưng anh sẽ không chọn “thân”. Anh có quyền lựa chọn người để chia sẻ những câu chuyện riêng tư.
Việc phân định rạch ròi này giúp anh vừa giữ được nguyên tắc sống của mình, vừa không bị kiệt sức vì cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.
Lời kết: Gieo Mầm Tử Tế, Gặt Hái Bình An
Sau chuyến team building đó, mối quan hệ giữa Quân và My đã thay đổi. Họ không trở thành bạn thân tri kỷ, nhưng họ đã có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường. My bớt xù lông hơn, còn Quân thì luôn dành cho cô một sự cảm thông thầm lặng.
Câu chuyện của Quân là một lời nhắc nhở. Mỗi chúng ta đều đang mang trên vai gánh nặng của riêng mình. Nỗi đau không có biển báo, nhưng nó luôn hiện hữu đâu đó đằng sau những nụ cười, những lời nói cáu gắt hay những hành động khó hiểu.
Bằng cách chọn tử tế trước, hiểu sau, chúng ta không chỉ trao cho người khác một cơ hội, mà còn trao cho chính mình một món quà vô giá: sự bình an. Chúng ta gieo xuống một hạt mầm của lòng tốt, tưới tẩm nó bằng sự kiên nhẫn và thấu cảm. Và một ngày nào đó, hạt mầm ấy sẽ lớn lên, trở thành một cây cổ thụ của sự an nhiên, che mát cho chính cuộc đời của chúng ta giữa những giông bão.
Làm Sao Để Áp Dụng Triết Lý Này Vào Cuộc Sống Của Bạn?
Đọc một câu chuyện là một chuyện, biến nó thành hành động lại là một hành trình khác. Dưới đây là những bước thực tế bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay để thực hành “tử tế trước, hiểu sau”:
- Tạo “Khoảng Lặng Vàng”: Khi ai đó nói hoặc làm điều gì khiến bạn tức giận, đừng phản ứng ngay lập tức. Hãy học theo Quân: hít một hơi thật sâu, hoặc tìm cớ rời đi 1-2 phút. Khoảng lặng ngắn ngủi này đủ để cảm xúc ban đầu lắng xuống, giúp bạn không hành động theo bản năng và gây thêm tổn thương.
- Tự Nhủ Câu Thần Chú: Trong khoảnh khắc đó, hãy tự nói với chính mình: “Hành động của họ có thể không phải nhắm vào mình. Có lẽ họ đang trải qua một ngày tồi tệ. Nỗi đau của họ không có biển báo.” Việc này giúp chuyển góc nhìn của bạn từ “bị tấn công” sang “quan sát và cảm thông”.
- Lựa Chọn Sự Tử Tế “Thông Minh”:
- Tử tế bằng cách im lặng: Đôi khi, không nói gì cả chính là hành động tử tế nhất. Bạn không cần phải thắng trong mọi cuộc tranh luận.
- Tử tế bằng cách đặt ranh giới: Nếu ai đó liên tục mang lại năng lượng tiêu cực, tử tế với bản thân chính là giữ một khoảng cách an toàn với họ. Bạn có thể lịch sự từ chối tham gia vào những câu chuyện của họ.
- Tử tế bằng một câu hỏi mở: Thay vì phán xét, hãy thử hỏi: “Dường như bạn đang có chuyện không vui, bạn có muốn chia sẻ không?”. Nếu họ mở lòng, hãy lắng nghe. Nếu không, hãy tôn trọng.
- Tha Thứ Cho Sự “Chưa Hoàn Hảo” Của Chính Mình: Sẽ có những ngày bạn thất bại. Sẽ có lúc bạn nổi nóng và phản ứng tiêu cực. Đừng dằn vặt bản thân. Hãy áp dụng “tử tế trước, hiểu sau” với chính mình. Hãy tử tế thừa nhận sai lầm và thấu hiểu rằng bạn cũng chỉ là một con người đang trên hành trình rèn luyện.
LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC
Hành trình gieo mầm tử tế không đòi hỏi những hành động vĩ đại. Nó bắt đầu từ những lựa chọn nhỏ nhặt hàng ngày: lựa chọn im lặng thay vì cãi vã, lựa chọn cảm thông thay vì phán xét, lựa chọn một nụ cười thay cho một cái cau mày.
Ngay hôm nay, ngay lúc này, hãy thử nhìn những người xung quanh bạn bằng một ánh mắt khác. Khi gặp một người khó tính, một lời bình luận tiêu cực hay một hành động khó hiểu, hãy dừng lại một nhịp và nhớ về câu chuyện của Quân và My. Hãy tự hỏi: “Liệu có một tấm biển báo vô hình nào mà mình chưa đọc được không?”
Hãy bắt đầu thực hành sự tử tế, không phải vì họ xứng đáng, mà vì bạn xứng đáng có được sự bình an trong tâm hồn.
Bạn đã bao giờ gặp một “con nhím xù lông” như My trong đời chưa? Bạn đã xử lý tình huống đó như thế nào? Hãy chia sẻ câu chuyện và góc nhìn của bạn ở phần bình luận bên dưới nhé!
KHÁI NIỆM / TÌNH HUỐNG | BÀI HỌC CỐT LÕI / HÀNH ĐỘNG |
---|---|
Triết Lý Nền Tảng | Sống theo nguyên tắc “Tử Tế Trước, Hiểu Sau”. Lòng tốt là sự lựa chọn đầu tiên, thấu hiểu sẽ đến sau. |
Sự Thật Về Con Người | Ai cũng có vết thương riêng, nhưng nỗi đau không gắn biển báo. Đừng vội phán xét bề ngoài. |
Khi Bị Công Kích Vô Cớ | Đừng đối đầu. Im lặng, rời đi để giữ bình an. Thắng tranh cãi không bằng giữ tâm hồn yên ổn. |
Ý Nghĩa “Tử Tế Trước” | Không phải nhún nhường, mà là không đáp trả tổn thương bằng tổn thương. Giữ mình khỏi tiêu cực. |
Quá Trình “Hiểu Sau” | Khi bình tĩnh, thử tìm nguyên nhân sâu xa: có thể họ hành động vì tổn thương quá khứ. |
Chữa Lành Mối Quan Hệ | Tạo không gian an toàn. Chủ động làm hòa, không phán xét, kiên nhẫn chờ họ sẵn sàng. |
Với Người Không Thể “Chịu Nổi” | Tử tế không có nghĩa là thân thiết. Hãy đặt ranh giới rõ ràng để bảo vệ năng lượng. |
Ứng Dụng Thực Tế | Công thức 4 bước: 1. Dừng lại một nhịp. 2. Nhắc nhở: “họ có nỗi đau riêng”. 3. Chọn hành động tử tế (im lặng, rời đi). 4. Tha thứ cho mình nếu lỡ nóng giận. |
Làm thế nào để áp dụng sự tử tế mà không bị xem là yếu đuối?

Sự tử tế được đề cập trong bài viết là biểu hiện của sức mạnh và trí tuệ cảm xúc, không phải sự yếu đuối. Có hai điểm khác biệt cốt lõi:
Tử tế là một lựa chọn chủ động: Bạn đủ mạnh mẽ để không bị cảm xúc tiêu cực của người khác cuốn đi. Bạn chọn im lặng để bảo vệ năng lượng của mình, đó là sức mạnh.
Tử tế phải đi đôi với ranh giới: Bạn đối xử văn minh với mọi người nhưng không cho phép bất kỳ ai có hành vi thiếu tôn trọng hoặc vượt qua giới hạn cá nhân của bạn.
Sống “tử tế” như vậy có sợ bị người khác xem là yếu đuối, rồi lấn tới và lợi dụng mình không?
Đây là một băn khoăn rất chính đáng! Thực ra, sự tử tế được nói đến trong bài viết không phải là nhu nhược, mà là một lựa chọn thông minh của người có sức mạnh nội tâm.
Bạn chọn không đối đầu không phải vì bạn sợ, mà vì bạn hiểu rằng “cuộc chiến” đó chỉ làm bạn mệt mỏi và tự chuốc lấy bực bội. Đó là bạn đang tử tế với chính cảm xúc của mình. Hơn nữa, sự tử tế thông minh luôn đi kèm với ranh giới. Giống như trong bài viết có đề cập, bạn hoàn toàn có quyền chọn “không thân” với những người tiêu cực. Tử tế là trao cho họ sự tôn trọng tối thiểu, chứ không phải trao cho họ quyền làm bạn tổn thương.
Bài viết tương tự
Giá Trị Bản Thân Bắt Đầu Khi Bạn Nhận Ra Tiền Không Có Nhiều Thứ Để Mua Như Bạn Nghĩ
Đối với người , mình cứ tử tế trước hiểu sau, ai không thích thì không chơi
Comments (No)