Tác Hại Của Điện Thoại: 1/10 Người Thà Làm Điều Này Còn Hơn ‘Chuyện Ấy’

5/5 - (1 bình chọn)

✅”Doomscrolling” là gì vậy? Tác hại của điện thoại ghê gớm vậy sao?

✅Có cách nào đơn giản để “cai nghiện điện thoại” mà không cần phải cắt mạng hoàn toàn không?

Nam là một nhân viên văn phòng điển hình của thế kỷ 21. Anh có một công việc ổn định, một vài người bạn thân để cà phê cuối tuần, và một chiếc điện thoại thông minh luôn đầy pin. Cuộc sống của Nam, nhìn từ bên ngoài, phẳng lặng như mặt hồ thu. Nhưng sâu thẳm bên trong, một cơn bão đang âm ỉ hình thành, và tâm bão chính là thứ ánh sáng xanh phát ra từ màn hình điện thoại mỗi đêm.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu vào một đêm thứ Ba, lúc 1 giờ sáng. Nam đang nằm trên giường, bên cạnh là người vợ đã say giấc từ lâu. Đáng lẽ ra đây là khoảng thời gian dành cho sự nghỉ ngơi, cho những giấc mơ đẹp, hoặc cho những khoảnh khắc thân mật của vợ chồng. Nhưng không, Nam đang mải mê trong một cuộc phiêu lưu khác, một cuộc phiêu lưu không cần di chuyển, chỉ cần một ngón tay cái. Anh đang “lướt”.

Ngón tay cái của anh di chuyển một cách thuần thục, lướt qua hàng loạt video ngắn, những dòng trạng thái đầy phẫn nộ, những mẩu tin giật gân. Anh xem một vụ cãi vã ở ngoài đường, rồi lướt sang một video về thảm họa thiên nhiên ở một nơi xa xôi, tiếp đến là một drama của người nổi tiếng nào đó mà anh thậm chí còn không biết tên. Cứ thế, anh bị cuốn vào một vòng xoáy thông tin vô tận, một thế giới ảo đầy kịch tính nhưng cũng đầy mệt mỏi.

Đột nhiên, anh khựng lại trước một bài báo có tiêu đề gây sốc: “Nghiên cứu của New York Post: 1/10 người Anh thà lướt điện thoại còn hơn quan hệ vợ chồng”.

Nam bật cười, một nụ cười méo xệch. “Thật vớ vẩn,” anh nghĩ thầm. “Làm gì có chuyện đó được? Cái ‘chuyện ấy’ là một trong những bản năng mạnh mẽ nhất của con người mà.” Nhưng rồi, khi nhìn lại bản thân mình lúc này – 1 giờ sáng, vợ nằm bên cạnh, còn anh thì dán mắt vào điện thoại – nụ cười của anh tắt ngấm. Một cảm giác ngỡ ngàng và có chút xấu hổ len lỏi trong lòng. Anh nhận ra, có lẽ mình cũng không khác những người trong cuộc nghiên cứu đó là bao.

Cái hành động mà bài báo nhắc tới, cái thứ mà Nam và 1/10 người Anh kia đang làm, có một cái tên rất kêu: Doomscrolling. Nam tò mò gõ từ khóa này vào thanh tìm kiếm. “Doom” có nghĩa là tàn lụi, diệt vong, tận thế. “Scrolling” là cuộn, lướt. Ghép lại, nó có nghĩa là hành động lướt xem những tin tức tiêu cực, những nội dung gây lo âu, buồn bã, tức giận một cách không ngừng nghỉ.

Ban đầu, Nam tự biện hộ rằng mình chỉ cập nhật tin tức thôi mà. Nhưng càng đọc, anh càng thấy hình bóng của mình trong đó. Đúng là anh bị thu hút bởi những tin tiêu cực. Một vụ tai nạn thương tâm, một lời chỉ trích gay gắt, một cuộc tranh luận nảy lửa… chúng như những thỏi nam châm hút chặt sự chú ý của anh. Dần dần, định nghĩa của “doomscrolling” đã mở rộng ra, nó ám chỉ bất kỳ hành động lướt vô thức nào, dù là nội dung tiêu cực hay chỉ là những video giải trí vô thưởng vô phạt. Và Nam, không thể chối cãi, là một “tín đồ” trung thành của bộ môn này.

( Tác hại của điện thoại , doomscrolling, Digital CBT, lướt điện thoại )

Khi Cơn Bão Vô Thức Tàn Phá Cuộc Sống Thật

Ngày hôm sau, Nam đến công ty với một cặp mắt thâm quầng và một cái đầu ong ong. Anh cảm thấy uể oải, kiệt sức, như thể đêm qua đã đi đào mỏ chứ không phải nằm trên chiếc giường êm ái. Nhìn quanh văn phòng lúc 9 giờ sáng, anh nhận ra mình không đơn độc. Rất nhiều đồng nghiệp cũng có bộ dạng “phê pha” y hệt, ngáp ngắn ngáp dài, khuôn mặt thiếu sức sống.

Nam nhớ lại một con số khác mà anh đọc được đêm qua: 64% người Mỹ thừa nhận họ thường xuyên doomscrolling, và 70% thế hệ Gen Z nói rằng họ cảm thấy căng thẳng và mất ngủ sau khi lướt những tin tức tồi tệ. Con số này không còn là chuyện ở Anh hay ở Mỹ nữa, nó đang hiện hữu ngay tại đây, trong chính văn phòng của anh. Tình trạng mất ngủ dường như đã trở thành một “bình thường mới”. Mọi người đều mệt mỏi, và nguyên nhân sâu xa, có lẽ chính là những đêm dài triền miên bị thôi miên bởi màn hình điện thoại.

Cái vòng luẩn quẩn bắt đầu hiện ra rõ rệt: Đêm lướt điện thoại để “thư giãn” -> tiếp xúc với những thông tin tiêu cực, kích động -> não bộ căng thẳng, khó đi vào giấc ngủ sâu -> sáng hôm sau mệt mỏi, uể oải -> cần một thứ gì đó để “xả stress” trong ngày -> lại tìm đến điện thoại. Cứ thế, năng lượng sống của Nam và rất nhiều người khác bị rút cạn từ từ.

Nhưng sự tàn phá của doomscrolling không chỉ dừng lại ở giấc ngủ. Nó còn ăn mòn cả cảm xúc của anh.

Trưa hôm đó, chị Lan ở phòng kế toán nhận được tin dữ, người thân của chị vừa qua đời. Mọi người xúm lại an ủi, chia buồn. Nam cũng bước tới, vỗ vai chị và nói vài lời động viên sáo rỗng. Nhưng khi nói, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng. Anh không thực sự cảm thấy thương cảm. Anh không xúc động. Cảm xúc của anh dường như đã bị “chai sạn”.

Trên đường về chỗ ngồi, anh thoáng rùng mình. Anh nhớ đến một nghiên cứu khác được đăng trên tạp chí Forbes: “Doomscrolling có thể làm tê liệt cảm xúc và phá hủy văn hóa nơi làm việc.” Việc liên tục tiếp xúc với những nội dung gây sốc, những bi kịch, những drama trên mạng đã làm con người ta mất đi năng lực đồng cảm. Khi thấy quá nhiều đau khổ, người ta sẽ dần trở nên vô cảm với những nỗi đau ngay bên cạnh mình.

Nam bắt đầu quan sát kỹ hơn môi trường công sở. Anh nhận ra không khí ngày càng trở nên nặng nề. Mọi người dễ cáu bẳn, dễ phán xét nhau hơn. Những cuộc nói chuyện phiếm giờ đây thường xoay quanh việc chỉ trích một ai đó, một bộ phim dở tệ, hay một chính sách ngớ ngẩn. Sự kết nối yêu thương dường như đang bị thay thế bằng sự chán ghét và soi mói. Nam có một người bạn thân làm ở công ty khác, và anh bạn đó từng than thở rằng: “Công sở của tao bây giờ như một cái chợ, mọi người ghét nhau ra mặt.” Lúc đó Nam chỉ cười, nhưng giờ anh hiểu, có lẽ công ty anh cũng đang đi trên con đường đó.

Một buổi sáng, trên đường từ bãi giữ xe đi vào tòa nhà văn phòng, Nam chứng kiến một cảnh tượng khiến anh sững sờ. Trong một hành lang dài, có khoảng hơn mười người đang đi về phía trước. Và tất cả bọn họ, không trừ một ai, đều đang vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại. Họ di chuyển như những thây ma, được dẫn lối bởi ánh sáng xanh. Nam là người duy nhất ngẩng đầu. Anh cảm thấy mình như một sinh vật lạ lùng, một kẻ lạc loài trong thế giới của những người bị thôi miên. Cảnh tượng này, hơn bất kỳ số liệu nghiên cứu nào, đã giáng một đòn mạnh vào nhận thức của Nam. Mọi thứ thực sự đã đi quá xa rồi.

Điểm Bùng Nổ Và Tiếng Cười Trớ Trêu

Sự việc lên đến đỉnh điểm vào một tối cuối tuần. Nam và vợ đang cùng nhau xem một bộ phim lãng mạn. Giữa chừng, điện thoại Nam rung lên. Theo phản xạ, anh cầm lên xem. Chỉ là một thông báo từ nhóm chat vớ vẩn. Nhưng rồi, ngón tay anh lại tự động mở ứng dụng mạng xã hội. Anh bắt đầu lướt.

“Anh không xem phim à?” – Vợ anh hỏi, giọng có chút thất vọng.

“Có, có chứ, anh xem qua cái này một chút thôi,” – Nam trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình.

Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Bộ phim đã đến đoạn cao trào, nhưng Nam vẫn đang chìm đắm trong thế giới ảo. Vợ anh thở dài, lặng lẽ tắt TV rồi vào phòng ngủ. Khi Nam ngẩng lên, căn phòng chỉ còn lại sự im lặng và ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại trên tay anh. Anh đã bỏ lỡ một buổi tối đáng lẽ ra rất vui vẻ. Anh đã làm người bạn đời của mình buồn lòng. Tất cả chỉ vì những thứ vô nghĩa trên mạng.

Lúc đó, Nam chợt nhớ ra một câu chuyện cười mà anh mới đọc được. Chuyện kể rằng, một người mẹ tâm sự với con: “Nuôi tụi bay cực quá. Nhớ hồi nhỏ, đêm nào ba má cũng mất ngủ vì tụi bay khóc quấy.” Đứa con nghe xong liền đáp: “Trời, giờ con cũng có ngủ được đâu. Tối nào con cũng mất ngủ.” Mẹ nó ngạc nhiên hỏi tại sao. Đứa con thản nhiên trả lời: “Dạ, tại cái điện thoại nó không cho con ngủ.”

Nam bật cười, nhưng nước mắt lại chực trào ra. Câu chuyện đó không còn là chuyện cười nữa, nó là bi kịch của cả một thế hệ, và anh là một nhân vật chính trong đó. Anh đã để một vật vô tri vô giác điều khiển cuộc đời mình, cướp đi giấc ngủ, hủy diệt cảm xúc, và phá hoại những mối quan hệ quý giá.

Đêm đó, Nam quyết định: Anh phải thay đổi. Anh không thể “còn lướt, còn khổ” mãi được nữa.

( Tác hại của điện thoại , doomscrolling, Digital CBT, lướt điện thoại )

Hành Trình Tìm Lại Sự Sống: Những Giải Pháp Từ Bề Mặt Đến Gốc Rễ

Ngày hôm sau, thay vì cầm điện thoại, Nam ngồi xuống và bắt đầu tìm kiếm những giải pháp một cách nghiêm túc. Anh hiểu rằng, để thoát khỏi một thói quen đã ăn sâu bám rễ, anh cần một chiến lược rõ ràng, từ những bước đơn giản đến những thay đổi sâu sắc trong tư duy.

Giải pháp 1: Lớp Đệm Xã Hội (Social Buffering) – Liệu pháp từ ngọn nhưng dễ thực hiện

Nam nhận ra, việc một mình chống lại “cơn nghiện” này rất khó khăn và cô đơn. Anh cần những đồng minh. Anh nhớ lại những hoạt động mà khi tham gia, anh không thể nào cầm điện thoại được.

Anh gọi cho Hùng, cậu bạn thân mê thể thao: “Ê Hùng, cuối tuần đi đánh cầu lông không? Lâu quá không vận động.”

Hùng ngạc nhiên nhưng đồng ý ngay. Buổi chiều hôm đó, trong suốt một tiếng đồng hồ trên sân cầu, Nam không hề động đến điện thoại. Anh chỉ tập trung vào quả cầu, vào những bước di chuyển, và vào tiếng cười nói của bạn mình. Mồ hôi túa ra, cơ thể mệt nhoài, nhưng đầu óc anh lại nhẹ bẫng một cách lạ thường.

Đó chính là nguyên lý của “Social Buffering” – tạo ra một lớp đệm xã hội. Thay vì cố gắng “cai nghiện” một mình, hãy rủ bạn bè tham gia những hoạt động thể chất chung. Chơi thể thao, đi bộ nhanh, chạy bộ, đạp xe, đi bơi… tất cả những hoạt động này đều buộc bạn phải đặt điện thoại xuống và tương tác với thế giới thực. Nó không giải quyết được tận gốc vấn đề, nhưng nó giúp bạn “cắt cơn” hiệu quả, tạo ra những khoảng lặng quý giá để não bộ được nghỉ ngơi. Nam bắt đầu lên kế hoạch cho những buổi tập gym cùng đồng nghiệp, những buổi chạy bộ quanh công viên với vợ. Mỗi giờ không lướt điện thoại là một giờ anh giành lại được cho cuộc sống của mình.

Giải pháp 2: Tái Cấu Trúc Nhận Thức (Digital CBT) – Cuộc phẫu thuật cho tư duy

Sau một thời gian áp dụng “lớp đệm xã hội”, Nam cảm thấy khá hơn, nhưng anh biết gốc rễ của vấn đề nằm ở trong suy nghĩ của mình. Mỗi khi rảnh rỗi, một thôi thúc vô hình vẫn kéo tay anh về phía chiếc điện thoại. Anh cần một giải pháp mạnh hơn, một thứ có thể thay đổi tư duy từ bên trong.

Anh tìm hiểu về một phương pháp gọi là Digital CBT (Cognitive Behavioral Therapy for Digital Environments) – Liệu pháp Hành vi Nhận thức trong môi trường số. Nghe có vẻ phức tạp, nhưng nguyên lý của nó lại vô cùng đơn giản: Nhận diện những suy nghĩ tự động tiêu cực và thay thế chúng bằng những suy nghĩ lành mạnh, hợp lý hơn.

Nam lấy ra một tờ giấy và bắt đầu thực hành.

Bước 1: Liệt kê những suy nghĩ “thôi miên” của mình.

Anh viết ra tất cả những lý do thầm kín đẩy anh vào vòng xoáy doomscrolling:

  • “Nếu mình không lướt, mình sẽ bỏ lỡ một tin tức quan trọng nào đó.” (Nỗi sợ FOMO – Fear Of Missing Out).
  • “Chỉ lướt 5 phút thôi, để xem hôm nay có gì mới không.” (Một lời nói dối kinh điển, vì 5 phút luôn biến thành 50 phút).
  • “Mình mệt quá, cần lướt một chút để thư giãn.” (Một sự nhầm lẫn tai hại, vì nó chỉ làm anh thêm mệt mỏi).
  • “Xem người ta cãi nhau trên mạng cũng vui mà.” (Sự tò mò độc hại, nuôi dưỡng sự sân si).

Bước 2: Thay thế chúng bằng những suy nghĩ “giải độc”.

Bên cạnh mỗi suy nghĩ tiêu cực, Nam viết ra một suy nghĩ thay thế, một “câu thần chú” mới cho bản thân:

  • Thay vì “Sợ bỏ lỡ tin tức”, anh viết: “Nếu tin tức thực sự quan trọng, ngày mai thế nào đồng nghiệp hoặc bạn bè cũng sẽ kể cho mình. Mình không cần phải là người biết đầu tiên.”
  • Thay vì “Chỉ lướt 5 phút”, anh viết: “Không có ‘5 phút’ nào cả. Một khi đã cầm lên, mình sẽ bị cuốn đi. Hãy làm một việc khác có ích hơn trong 5 phút đó, như đọc vài trang sách hay đi lấy một cốc nước.”
  • Thay vì “Lướt để thư giãn”, anh viết: “Lướt điện thoại là một hình thức lao động cho não bộ, không phải nghỉ ngơi. Muốn thư giãn thực sự, hãy nhắm mắt lại, hít thở sâu, hoặc nghe một bản nhạc không lời.”
  • Thay vì “Xem drama cho vui”, anh viết: “Nạp rác vào đầu chỉ khiến tâm trạng mình tồi tệ hơn. Hãy tìm kiếm những nội dung tích cực, truyền cảm hứng.”

Việc này lúc đầu rất gượng gạo. Những suy nghĩ cũ đã trở thành phản xạ, chúng mạnh mẽ và đầy cám dỗ. Nhưng Nam kiên trì. Anh dán tờ giấy đó ở nơi dễ thấy. Mỗi khi cơn thèm lướt trỗi dậy, anh lại lẩm nhẩm những “câu thần chú” mới. Anh tập “tụng” chúng mỗi ngày, như người ta học một ngôn ngữ mới.

Anh nhớ lại quá trình học tiếng Anh của mình. Lúc đầu, khi muốn nói một câu, anh phải suy nghĩ bằng tiếng Việt rồi dịch sang tiếng Anh. Nhưng sau một thời gian dài luyện tập, anh có thể bật ra tiếng Anh một cách tự nhiên, thậm chí có những lúc anh nhớ từ tiếng Anh (“compromise”) trước cả từ tiếng Việt (“thỏa hiệp”). Việc tái cấu trúc nhận thức cũng vậy. Ban đầu nó cần nỗ lực, nhưng nếu lặp đi lặp lại đủ nhiều, những suy nghĩ lành mạnh sẽ trở thành phản xạ mới, thay thế cho những thói quen tư duy cũ kỹ, độc hại.

Bình Minh Trở Lại

Hai tháng trôi qua. Nam không biến thành một vị thánh nhân đoạn tuyệt hoàn toàn với điện thoại. Anh vẫn dùng mạng xã hội, vẫn cập nhật tin tức. Nhưng giờ đây, anh làm điều đó với một sự kiểm soát mạnh mẽ hơn rất nhiều. Anh không còn là nô lệ của những cú lướt vô thức nữa.

Buổi tối, thay vì dán mắt vào màn hình, anh trò chuyện với vợ, cùng cô đọc sách hoặc xem hết một bộ phim trọn vẹn. Giấc ngủ của anh sâu hơn. Sáng dậy, anh cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Ở công ty, anh chủ động bắt chuyện, hỏi thăm đồng nghiệp với một sự chân thành. Anh nhận ra, khi tâm trí mình bớt đi những “rác” tiêu cực, khả năng đồng cảm và kết nối của mình tự động tăng lên. Anh thậm chí còn khởi xướng một câu lạc bộ cầu lông nhỏ trong công ty, kéo mọi người ra khỏi màn hình máy tính sau giờ làm.

Một buổi sáng, cũng trên hành lang quen thuộc đó, Nam lại thấy mọi người vừa đi vừa lướt điện thoại. Nhưng lần này, anh không cảm thấy lạc lõng. Anh mỉm cười, ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm mai. Anh biết rằng, cuộc chiến của mình vẫn còn tiếp diễn, nhưng anh đã tìm thấy con đường, tìm thấy ánh sáng. Anh đã giành lại được cuộc sống từ tay những vòng xoáy vô tận của màn hình điện thoại.

Câu chuyện của Nam là câu chuyện của rất nhiều người trong chúng ta. Doomscrolling không phải là một con quái vật không thể đánh bại. Bằng việc nhận thức được vấn đề, áp dụng những giải pháp từ đơn giản đến sâu sắc, từ “Social Buffering” đến “Digital CBT”, mỗi chúng ta đều có thể phá vỡ xiềng xích của thói quen, để không còn phải sống trong cảnh “còn lướt là còn khổ”.

( Tác hại của điện thoại , doomscrolling, Digital CBT, lướt điện thoại )


Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?

Câu chuyện của Nam có thể là hư cấu, nhưng vấn đề mà anh ấy đối mặt là hoàn toàn có thật và có thể đang xảy ra với chính bạn. Đọc một câu chuyện là một chuyện, nhưng biến những bài học trong đó thành hành động cụ thể cho bản thân lại là một chuyện khác. Dưới đây là những bước thực tế bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay để giành lại quyền kiểm soát từ vòng xoáy doomscrolling:

  1. Bước đầu tiên: Thành thật và Đo lường.
    • Thành thật với chính mình: Hãy tự hỏi: “Mình có đang lướt điện thoại một cách vô thức không? Mình có cảm thấy mệt mỏi, cáu kỉnh, hay mất ngủ sau những phiên lướt dài không?” Câu trả lời trung thực là bước khởi đầu quan trọng nhất.
    • Kiểm tra Screen Time (Thời gian sử dụng): Hầu hết các điện thoại thông minh đều có chức năng này. Hãy vào phần cài đặt và xem bạn đang dành bao nhiêu tiếng mỗi ngày cho các ứng dụng mạng xã hội. Những con số có thể sẽ làm bạn phải giật mình, và đó chính là động lực cần thiết để thay đổi.
  2. Bắt đầu từ ngọn: Tạo ra những “Vùng Không Sóng” cho riêng bạn.
    • Giống như Nam bắt đầu với cầu lông, bạn hãy lên kế hoạch cho ít nhất một hoạt động không-dùng-điện-thoại mỗi ngày. Đó có thể là:
      • Đi bộ 30 phút quanh khu nhà và để điện thoại ở nhà.
      • Quy định “bàn ăn không điện thoại” trong mỗi bữa cơm.
      • Dành 15 phút trước khi ngủ để đọc sách giấy thay vì lướt màn hình.
      • Hẹn bạn bè đi cà phê với luật “ai cầm điện thoại lên trước, người đó trả tiền”.
  3. Đi vào gốc rễ: Thực hành “Vệ sinh Nhận thức” (Digital CBT).
    • Lập danh sách “kẻ thù”: Lấy một cuốn sổ, ghi lại những suy nghĩ tự động thôi thúc bạn lướt điện thoại (ví dụ: “Buồn quá, lướt tí cho vui”, “Sợ bỏ lỡ drama”, “Chỉ xem 5 phút thôi”).
    • Soạn sẵn “vũ khí”: Bên cạnh mỗi suy nghĩ đó, hãy viết ra một câu “thần chú” để phản bác lại nó. Khi suy nghĩ “kẻ thù” xuất hiện, hãy dùng “vũ khí” của bạn để chống trả. Lặp đi lặp lại mỗi ngày, bạn đang dần tái cấu trúc lại bộ não của mình.
  4. Kiểm soát Môi trường của bạn.
    • Tắt thông báo: Tắt tất cả các thông báo không cần thiết từ mạng xã hội. Hãy để bạn là người chủ động mở ứng dụng khi cần, thay vì để ứng dụng réo gọi bạn.
    • Đặt sạc điện thoại xa giường ngủ: Đây là một trong những cách hiệu quả nhất để chấm dứt việc lướt điện thoại đến khuya. Khi điện thoại không nằm trong tầm với, bạn sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn.
    • Dọn dẹp màn hình chính: Xóa bớt các ứng dụng mạng xã hội khỏi màn hình chính, đưa chúng vào một thư mục khó tìm hơn. Chỉ một vài giây cản trở cũng đủ để bạn có thời gian suy nghĩ lại: “Mình có thực sự cần mở nó lên lúc này không?”

LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Hành trình thoát khỏi sự thôi miên của màn hình điện thoại không phải là một cuộc chiến dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên trì, lòng dũng cảm để đối mặt với thói quen của chính mình, và sự quyết tâm để chọn lựa cuộc sống thực thay vì thế giới ảo.

Nhưng phần thưởng bạn nhận lại là vô giá. Đó là những giấc ngủ sâu và yên bình. Đó là những cuộc trò chuyện ý nghĩa bên người thân mà không bị gián đoạn. Đó là khả năng đồng cảm và kết nối thực sự với nỗi vui, nỗi buồn của những người xung quanh. Đó là niềm vui khi ngắm nhìn một buổi hoàng hôn, lắng nghe một bản nhạc hay, hoặc đơn giản là tận hưởng một khoảnh khắc tĩnh lặng mà không cảm thấy bồn chồn phải kiểm tra điện thoại.

Đừng chờ đợi đến khi bạn kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần. Đừng chờ đến khi những mối quan hệ quý giá của bạn bị rạn nứt.

Ngay bây giờ, ngay sau khi đọc xong những dòng này, hãy làm một điều nhỏ.

Hãy đặt điện thoại xuống. Đứng dậy, vươn vai và nhìn ra ngoài cửa sổ. Gọi một cuộc điện thoại cho người bạn đã lâu không gặp. Lấy một cuốn sách ra đọc một trang. Hoặc đơn giản là nhắm mắt lại và hít thở thật sâu trong một phút.

Cuộc sống thực sự, với tất cả vẻ đẹp và sự phong phú của nó, đang chờ đợi bạn ở phía bên kia màn hình. Đã đến lúc ngẩng đầu lên và chào đón nó.

VẤN ĐỀGIẢI PHÁP / CÁCH KHẮC PHỤC
Lướt điện thoại vô thức mỗi đêm, khó dứt ra, thậm chí bỏ bê người thân.Đây là hiện tượng Doomscrolling. Nghiên cứu chỉ ra 1/10 người Anh thà lướt điện thoại còn hơn gần gũi vợ/chồng.
Luôn mệt mỏi, mất ngủ, sáng dậy kiệt sức thay vì tỉnh táo.Lướt tin tiêu cực trước khi ngủ làm mất giấc ngủ sâu. 70% Gen Z thừa nhận stress & mất ngủ vì thói quen này.
Trở nên vô cảm, dễ cáu gắt, khó đồng cảm với người khác.Bội thực tin tức sốc & drama khiến bạn chai sạn cảm xúc, mất dần khả năng kết nối thực tế.
Muốn thay đổi nhưng loay hoay, cảm thấy cô đơn khi chống lại thói quen.Giải pháp 1 – Social Buffering: Rủ bạn bè tham gia hoạt động không dùng điện thoại (thể thao, bơi, đi bộ, cắm hoa…).
Cố gắng bớt lướt nhưng đầu óc vẫn thôi thúc, sợ bỏ lỡ tin tức.Giải pháp 2 – Digital CBT: Viết ra suy nghĩ tự động (VD: “Chỉ 5 phút thôi”). Thay bằng “thần chú” mới (VD: “5 phút sẽ thành 50 phút”). Lặp lại để tái cấu trúc tư duy.
Cần mẹo thực tế, áp dụng ngay.✅ Tắt thông báo mạng xã hội.✅ Sạc điện thoại xa giường.✅ Tạo “khu vực không điện thoại” như bàn ăn.
Mục tiêu cuối cùng là gì? Có cần vứt bỏ hoàn toàn điện thoại?Không cần đoạn tuyệt, mà là giành lại quyền kiểm soát: chủ động dùng điện thoại để có giấc ngủ ngon, cảm xúc tích cực & mối quan hệ chất lượng.

“Doomscrolling” là gì mà nghe ghê vậy? Có phải cứ lướt điện thoại ban đêm là bị không?

Tác Hại Của Điện Thoại: 1/10 Người Thà Làm điều Này Còn Hơn 'Chuyện Ấy'

Đúng rồi đó bạn. Hiểu đơn giản, Doomscrolling là khi bạn cứ lướt điện thoại một cách vô thức, đặc biệt là xem những nội dung tiêu cực, gây lo lắng, bực bội mà không dứt ra được. Nó không chỉ là lướt tin tức, mà còn là xem các video drama, cãi vã… Vấn đề chính là hành động lướt không có điểm dừng, khiến não bạn liên tục bị kích thích.

Lướt điện thoại nhiều có thật sự gây mất ngủ và làm cảm xúc tệ đi không?

Chắc chắn là có. Đây là một trong những tác hại của điện thoại nguy hiểm nhất:
Về giấc ngủ: Ánh sáng xanh từ màn hình ức chế hormone gây ngủ. Nội dung bạn xem (đặc biệt là tin giật gân) làm não căng thẳng, khiến bạn rất khó đi vào giấc ngủ sâu.
Về cảm xúc: Việc “bội thực” những thông tin tiêu cực sẽ làm bạn dần bị chai sạn, vô cảm, dễ cáu gắt và ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe tinh thần lâu dài.

Có cách nào đơn giản để “cai nghiện điện thoại” mà không cần phải cắt mạng hoàn toàn không?

Hoàn toàn có thể! Bạn không cần phải sống “ẩn dật” đâu. Hãy bắt đầu bằng những cách đơn giản sau:
Tìm một hoạt động thay thế: Rủ bạn bè chơi thể thao, đi bộ, học một lớp cắm hoa… Bất cứ thứ gì khiến tay bạn bận rộn và không thể cầm điện thoại.
Thay đổi thói quen nhỏ: Quyết tâm sạc điện thoại ở phòng khách, tuyệt đối không mang vào giường ngủ. Chỉ một hành động nhỏ này cũng tạo ra khác biệt rất lớn.
Tự vấn: Trước khi cầm điện thoại lên, hãy dừng lại 2 giây và hỏi: “Mình mở điện thoại lên để làm gì?”. Việc này giúp bạn chuyển từ vô thức sang có ý thức.

Bài viết tương tự

Tại Sao Con Bạn Nghiện Điện Thoại: Câu Chuyện Về Dopamine

Nguồn

Tác Hại Của Điện Thoại Rất lớn

https://youtu.be/Gwm4hB4N4IM

( Tác hại của điện thoại , doomscrolling, Digital CBT, lướt điện thoại )

Comments (No)

Leave a Reply