✅Sự trì hoãn là gì và tại sao ai cũng mắc phải?
✅Làm sao để vượt qua sự trì hoãn khi không có động lực?
Chương 1: Cuộc Đối Đầu Nảy Lửa Với Con Quái Vật Mang Tên “Để Mai Tính”
Nam ngã vật ra chiếc ghế sofa, phát ra một tiếng “bịch” não nề. Chiếc ghế lún sâu, như thể nó cũng đang thở dài đồng cảm với gánh nặng cuộc đời của chủ nhân. Trước mặt anh là màn hình tivi 55 inch đang tắt ngóm, nhưng nó vẫn phản chiếu hình ảnh một gã đàn ông gần 30 tuổi, đầu tóc rối bù, mặc bộ đồ ngủ đã ngả màu cháo lòng.
“Chỉ năm phút nữa thôi,” Nam lẩm bẩm với cái trần nhà. “Năm phút nữa mình sẽ đứng dậy và dọn dẹp cái bãi chiến trường này.”
“Bãi chiến trường” là một từ miêu tả còn có phần khiêm tốn. Góc phòng, thùng rác đã đầy ụ từ ba ngày trước, giờ đây nó đang gồng mình cõng thêm một ngọn núi nhỏ gồm vỏ hộp pizza, lon nước ngọt và vài thứ không xác định được. Trên bàn cà phê, mấy cái bát ăn mì tôm từ tối qua vẫn còn đang “tâm sự” với nhau. Và ở phía bếp, “trùm cuối” – một chồng bát đĩa bẩn cao ngất ngưởng – đang kiên nhẫn chờ đợi người anh hùng đến giải cứu.
Nam biết mình cần phải dọn. Anh biết rõ điều đó. Cái mùi chua chua thoang thoảng trong không khí là một lời nhắc nhở không thể phũ phàng hơn. Nhưng giữa cái biết và cái làm là cả một vực thẳm ngăn cách, và cây cầu duy nhất bắc qua vực thẳm đó, cây cầu mang tên “động lực”, dường như đã sập từ lâu.
Thay vào đó, tay anh theo một phản xạ vô điều kiện, tìm đến chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên. Facebook, Instagram, TikTok… những thế giới đầy màu sắc, những video hài hước, những dòng trạng thái vô thưởng vô phạt. Chúng thật dễ chịu. Chúng không đòi hỏi anh phải gồng mình, phải vận dụng nội công, hay phải đối mặt với đám bát đĩa nhớp nháp kia.
Năm phút trôi qua, rồi mười phút, rồi nửa tiếng. Nam vẫn dán mắt vào điện thoại, miệng thi thoảng lại cười khúc khích vì một cái meme ngớ ngẩn nào đó. Con quái vật “Để Mai Tính” đã thắng. Nó không gầm gừ, không nhe nanh múa vuốt. Nó chỉ thì thầm vào tai anh những lời đường mật: “Thư giãn đi. Mày đã vất vả cả tuần rồi. Cuối tuần dọn cũng được mà. Có chết ai đâu.”
Và Nam tin nó. Anh luôn tin nó. Tuần nào cũng vậy. “Cuối tuần” trở thành một khái niệm trừu tượng, một miền đất hứa không bao giờ đến. Căn phòng của anh cứ thế trở thành một bảo tàng sống động của sự trì hoãn.
Chương 2: Sự Trì Hoãn – Tại Sao Não Chúng Ta Lại “Mê Mệt” Sự Lười Biếng?
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Nam. Anh lười biếng nhổm dậy, lết dép loẹt quẹt ra mở cửa. Đó là Khoa, người bạn thân chí cốt của anh, cũng là người duy nhất dám bước chân vào “khu di tích” này mà không cần đeo mặt nạ phòng độc.
Khoa nheo mắt nhìn quanh, cái nhìn của anh lướt từ ngọn núi rác đến chồng bát đĩa rồi dừng lại ở bộ dạng thảm hại của Nam.
“Chào mừng đến với show truyền hình thực tế ‘Sống Sót Qua Ngày Tận Thế’ phiên bản căn hộ,” Khoa châm chọc, tay bịt mũi một cách đầy kịch tính.
“Im đi,” Nam càu nhàu, nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng. “Tao định dọn rồi, nhưng mà…”
“…Nhưng mà cái ghế sofa nó có một lực hút vô hình, và cái điện thoại là một vũ trụ song song quá hấp dẫn, đúng không?” Khoa nói nốt phần còn lại, rồi ngồi xuống một góc ghế còn trống duy nhất, cố gắng không chạm vào bất cứ thứ gì.
“Sao mày biết?” Nam ngạc nhiên.
“Vì tao cũng là người, và não tao cũng được lập trình y như não mày thôi, đồ ngốc ạ.” Khoa cười. “Đây là một cuộc chiến không cân sức. Mày phải hiểu kẻ thù của mình thì mới mong thắng được nó.”
Khoa bắt đầu giải thích, giọng điệu từ châm chọc chuyển sang nghiêm túc hơn. “Mày có bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta lại trì hoãn không? Nó không phải là lỗi của mày đâu. Đó là một cơ chế mặc định của não bộ. Não của chúng ta, qua hàng triệu năm tiến hóa, được thiết kế để làm hai việc: sinh tồn và tiết kiệm năng lượng. Mọi thứ đều quy về hai cái đó.”
Anh chỉ vào cái tivi. “Bây giờ, giữa nằm xem tivi và đứng dậy quét nhà, não mày sẽ chọn cái gì?”
“Tất nhiên là xem tivi,” Nam trả lời không cần suy nghĩ.
“Chính xác! Bởi vì xem tivi tiêu tốn ít năng lượng hơn. Nó mang lại cảm giác dễ chịu, thoải mái ngay lập tức. Còn quét nhà? Mày phải đứng dậy, phải di chuyển, phải gắng sức. Dù nó không khó, nhưng nó nằm trong cái mà tao gọi là ‘vùng không thoải mái’. Não bộ sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo: ‘Ê, tốn calo đấy! Nguy hiểm! Nằm im đi cho an toàn!’ Và thế là mày trì hoãn.”
Nam gật gù, bắt đầu thấy vỡ ra nhiều điều. Mọi chuyện bỗng trở nên hợp lý. Đó là lý do tại sao anh luôn trì hoãn việc tập thể dục dù biết nó tốt cho sức khỏe. Tập thể dục đồng nghĩa với mồ hôi, mệt mỏi và đau nhức – những cảm giác “không thoải mái”. Đó là lý do anh cứ lần lữa gọi điện cho một khách hàng khó tính, vì cuộc gọi đó tiềm ẩn sự căng thẳng.
“Sự trì hoãn,” Khoa tiếp tục, “chính là hệ quả của việc não bộ ưu tiên những phần thưởng tức thời, dễ chịu và né tránh những công việc đòi hỏi nỗ lực, dù biết rằng những công việc đó sẽ mang lại lợi ích lâu dài. Mày thích lướt điện thoại, chơi game hơn là dọn nhà. Rõ ràng là vậy. Bởi vì những thứ đó kích hoạt trung tâm tưởng thưởng trong não, tiết ra dopamine, khiến mày cảm thấy ‘phê’. Còn dọn nhà thì không. Ít nhất là không ngay lập tức.”
Nam nhìn lại căn phòng của mình. Nó không còn là một bãi chiến trường nữa. Nó là một triệu chứng. Một triệu chứng rõ ràng của một cuộc chiến ngầm đang diễn ra bên trong đầu anh. Và anh đã thua hết trận này đến trận khác.
“Thế phải làm sao?” Nam hỏi, giọng đầy tuyệt vọng. “Tao đã thử đủ cách rồi. Lên lịch, đặt báo thức, dùng ứng dụng Pomodoro… chỉ được vài hôm rồi đâu lại vào đấy. Giống như ăn kiêng vậy, nhịn được một tuần rồi lại ăn bù cả tháng.”
Khoa mỉm cười bí ẩn. “Vì mày đang cố gắng dùng sức mạnh ý chí để đối đầu trực diện với bản năng. Đó là cách khó nhất. Tao có một chiêu này. Nó đơn giản đến mức ngớ ngẩn, nhưng nó hiệu quả. Mày có muốn thử không?”
Chương 3: Giải Pháp “Ngớ Ngẩn” Từ Tờ Giấy Note Và Sức Mạnh Của Con Chữ
“Một chiêu đơn giản đến mức ngớ ngẩn?” Nam nhướn mày nghi ngờ. “Nghe như mấy cái khóa học làm giàu online ấy.”
“Cứ tin tao đi,” Khoa quả quyết. “Mày không mất gì cả. Mày chỉ cần một tờ giấy note, hoặc một cuốn sổ, hoặc cái ứng dụng ghi chú trên điện thoại của mày. Cái gì cũng được.”
Khoa rút trong túi ra một tệp giấy note nhỏ màu vàng chanh, loại có keo dán ở một đầu, và một cây bút. Anh đặt nó lên bàn.
“Bây giờ, mày đừng nghĩ đến chuyện phải dọn dẹp hay làm bất cứ cái gì. Quên hết đi. Việc của mày bây giờ là tìm một lúc nào đó mày cảm thấy thoải mái nhất. Có thể là lúc đang ngồi quán cà phê, lúc đang đứng ở ban công hít thở không khí, hoặc ngay bây giờ cũng được, khi đang ngồi chiêu chiêu trên cái ghế lún này.”
Anh đẩy tờ giấy về phía Nam. “Viết cho tao câu hỏi này lên đầu trang giấy: ‘Thứ gì mà tôi biết mình cần làm, nhưng hiện tại tôi không thích (hoặc không muốn) làm?’“
Nam nhìn Khoa như nhìn một sinh vật lạ. “Chỉ thế thôi à?”
“Chỉ thế thôi. Cứ viết câu hỏi ra đã.”
Với vẻ hoài nghi, Nam cầm bút và nắn nót viết câu hỏi lên tờ giấy vàng. Chữ anh hơi run.
“Rồi, bây giờ,” Khoa nói tiếp, giọng chậm rãi, “trả lời câu hỏi đó. Liệt kê tất cả những việc đang lởn vởn trong đầu mày ra. Gạch đầu dòng. Không cần suy nghĩ nhiều. Không cần sắp xếp thứ tự. Cứ tuôn ra thôi. Nhớ kỹ, mày chỉ cần liệt kê, không cần phải cam kết sẽ làm chúng.”
Nam hít một hơi thật sâu. Anh nhìn quanh căn phòng. Hình ảnh chồng bát đĩa, ngọn núi rác, bộ quần áo bẩn… hiện lên. Anh bắt đầu viết:
- Rửa chồng bát đĩa trong bồn.
- Đổ rác.
- Giặt đồ.
- Gọi điện cho khách hàng Z để chốt hợp đồng (ngại nói chuyện với ông này quá).
- Bắt đầu làm bài tập của khóa học Toán cao cấp online (khó muốn khóc).
- Tìm hiểu và đăng ký một lớp học tiếng Anh.
- Dọn dẹp bàn làm việc.
Anh viết một lèo, danh sách ngày càng dài ra. Khi đặt bút xuống, anh nhìn vào tờ giấy. Bảy gạch đầu dòng. Bảy “cục nợ” mà anh đã vác trong đầu suốt nhiều ngày, thậm chí nhiều tuần.
“Rồi sao nữa?” Nam hỏi.
“Không sao nữa cả. Xong rồi.” Khoa nhún vai.
“Hả? Xong là xong thế nào?”
“Thì là xong. Bài tập hôm nay chỉ có thế.” Khoa giải thích, “Mày có thấy sự khác biệt không? Khi những nhiệm vụ này còn nằm trong đầu mày, chúng là một mớ hỗn độn, nặng nề và đáng sợ. Mày không định lượng được chúng. Mày chỉ cảm thấy một cảm giác chung chung là ‘có quá nhiều việc phải làm’, kèm theo đó là cảm giác tội lỗi và choáng ngợp. Nhưng bây giờ thì sao?”
Khoa chỉ vào tờ giấy. “Bây giờ, chúng đã ra khỏi đầu mày. Chúng nằm trên một trang giấy. Chúng là những con chữ cụ thể, hữu hình. Mày có thể đọc được chúng. Điều này cực kỳ quan trọng, vì khi mày đọc được một thứ gì đó, nghĩa là mày đã tách rời nó ra khỏi bản thân. ‘Mày’ và ‘danh sách công việc’ là hai thực thể riêng biệt. Gánh nặng tâm lý đã giảm đi một nửa rồi.”
Nam nhìn lại danh sách. Quả thật, khi nhìn chúng được viết ra rõ ràng, anh không còn thấy chúng đáng sợ như trước nữa. Chồng bát đĩa vẫn ở đó, nhưng trên giấy, nó chỉ là dòng chữ “Rửa chồng bát đĩa trong bồn”. Nó trông… dễ xử lý hơn.
“Và cái hay thứ hai,” Khoa nói tiếp, “là bài tập này không có áp lực. Tao đã nói ngay từ đầu là mày không cần phải làm gì cả. Mày chỉ liệt kê thôi. Khi không có áp lực, mày sẽ không cảm thấy bị ép buộc. Mày bảo toàn được năng lượng của mình.”
“Nhưng nếu chỉ viết ra rồi để đó thì có tác dụng gì?” Nam vẫn chưa hết thắc mắc.
“À, đó mới là phần kỳ diệu.” Khoa cười. “Não của mày nó ngộ lắm. Dù mày không chủ động suy nghĩ, nó vẫn đang chạy ngầm. Nó đã quét và lưu cái danh sách này vào bộ nhớ đệm rồi. Bây giờ, mày cứ giữ tờ giấy này đi. Bỏ vào túi quần ấy. Thỉnh thoảng rảnh tay lại lôi ra đọc. Cứ làm thế thôi.”
# sự trì hoãn, trì hoãn, cách vượt qua trì hoãn, làm biếng, sự làm biếng
Chương 4: Phép Màu Bất Ngờ Từ Một Phút “Lương Tâm Trỗi Dậy”
Khoa ra về, để lại Nam với tờ giấy note màu vàng và một mớ bòng bong cảm xúc: hoài nghi, tò mò, và một chút xíu le lói hy vọng. Theo lời Khoa, anh gập tờ giấy lại và nhét vào túi quần pyjama.
Buổi chiều hôm đó, Nam không làm gì khác biệt. Anh vẫn nằm dài xem phim, lướt điện thoại. Nhưng có một cái gì đó là lạ. Thỉnh thoảng, tay anh lại vô thức cho vào túi, chạm vào cái cộm cộm của tờ giấy. Mỗi lần như vậy, danh sách 7 việc lại hiện lên trong đầu anh một cách mờ ảo.
Tối đến, sau khi ăn xong bữa tối (lại là mì gói), anh ra ban công đứng hóng gió. Không khí đêm mát rượi làm đầu óc anh tỉnh táo hơn. Anh lại lôi tờ giấy ra đọc dưới ánh đèn vàng vọt.
Rửa chồng bát đĩa trong bồn.
Đổ rác.
…
Gọi điện cho khách hàng Z…
…
Anh đọc đi đọc lại danh sách. Chẳng có gì xảy ra cả. “Đúng là tào lao,” anh nghĩ thầm và định vò nát tờ giấy.
Nhưng rồi, một ý nghĩ bất chợt lóe lên. “Trong 7 cái này, cái nào dễ nhất nhỉ?”
Não anh tự động quét. Rửa bát? Không, nhiều quá. Học Toán cao cấp? Lạy Chúa, không. Gọi cho ông Z? Cũng ngại. Đổ rác? À, cái này… cũng không quá khó. Chỉ cần gom lại, buộc vào rồi mang xuống nhà. Mất khoảng… 5 phút?
Bất thình lình, việc đi đổ rác không còn là một nghĩa vụ nặng nề. Nó trở thành một lựa chọn, một “option” dễ dàng nhất trong danh sách. Gần như không suy nghĩ, Nam quay vào nhà, gom hết rác vào một cái túi lớn, buộc chặt lại rồi xách xuống tầng trệt.
Khi quay trở lên với hai tay không, một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ lan tỏa khắp người anh. Anh đã hoàn thành một việc trong danh sách. Một việc nhỏ thôi, nhưng nó là thật. Anh nhìn vào tờ giấy, lấy bút gạch đi dòng chữ “Đổ rác”.
Cảm giác chiến thắng nho nhỏ này giống như một tia lửa. Nó không đủ để đốt cháy cả khu rừng trì hoãn, nhưng nó đủ để sưởi ấm một chút cho lòng quyết tâm đang nguội lạnh của anh.
Sáng hôm sau, trong lúc pha cà phê, Nam lại nhìn vào danh sách. “Gọi điện cho khách hàng Z”. Dòng chữ này đã ám ảnh anh cả tuần. Anh sợ nghe giọng cằn nhằn của ông ấy, sợ bị từ chối, sợ đủ thứ. Nhưng hôm nay, sau chiến thắng “đổ rác” hôm qua, anh cảm thấy khác.
“Thôi kệ, gọi một phát cho xong,” anh tự nhủ. “Bị chửi cũng được, nhưng ít nhất không phải nghĩ về nó nữa.”
Anh bấm số. Tim đập thình thịch. Nhưng kỳ lạ thay, cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ hơn anh tưởng. Ông Z không cằn nhằn, ngược lại còn khá vui vẻ và đồng ý chốt hợp đồng.
Cúp máy, Nam đứng ngây ra vài giây. Anh cảm thấy như vừa dỡ được cả một tảng đá trên ngực. Anh sung sướng cầm bút, gạch một đường thật mạnh lên dòng chữ “Gọi điện cho khách hàng Z”.
Và rồi, như một phản ứng dây chuyền, anh nhìn về phía bồn rửa bát. Con “trùm cuối” vẫn ở đó, nhưng hôm nay nó không còn vẻ đáng sợ nữa. Với nguồn năng lượng tích cực từ cuộc gọi vừa rồi, Nam xắn tay áo lên. Anh bật một bản nhạc sôi động. Tiếng bát đĩa va vào nhau lanh canh, hòa cùng tiếng nhạc.
Một tiếng sau, toàn bộ chồng bát đĩa đã sạch bong kin kít, được úp ngay ngắn trên giá. Căn bếp trông sáng sủa hẳn lên. Nam mệt, nhưng anh cảm thấy một niềm vui sướng tột độ. Anh đã tự mình làm được.
Tờ giấy note màu vàng, giờ đã bị gạch đi 3 dòng, trông như một tấm huân chương.
Chương 5: Câu Chuyện Về Người Bạn Thừa Cân Và Sức Mạnh Của Việc “Đi Bộ”
Vài tuần sau, Nam gặp lại Khoa ở quán cà phê quen thuộc. Anh trông khác hẳn. Gọn gàng hơn, tươi tỉnh hơn, và căn hộ của anh, theo lời Khoa, “đã có thể dùng để đón khách mà không vi phạm công ước Geneva về tra tấn.”
“Cái chiêu của mày,” Nam nói, khuấy ly cà phê, “nó hiệu quả một cách đáng kinh ngạc. Tao vẫn không hiểu tại sao.”
Khoa cười. “Nó hiệu quả vì nó tôn trọng cách hoạt động của não bộ, thay vì chống lại nó. Nó tách biệt cảm xúc tiêu cực khỏi công việc. Nó cho não mày thời gian để xử lý ngầm và tự tìm ra thời điểm thích hợp nhất để hành động. Mày có biết không, tao đã chỉ cách này cho một người bạn khác. Trường hợp của cậu ta còn khó hơn mày nhiều.”
Khoa kể về một người bạn tên Hùng, bị thừa cân khá nặng. Bác sĩ khuyên Hùng phải vận động, đơn giản nhất là đi bộ mỗi ngày. Nhưng với Hùng, đó là một cực hình.
“Cậu ta biết mình cần đi bộ,” Khoa kể. “Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải xỏ giày, phải bước ra khỏi nhà, phải đi dưới trời nắng là cậu ta nản. Cậu ta trì hoãn hết ngày này qua ngày khác. Tao bảo cậu ta chạy, cậu ta sợ mệt, sợ đau khớp. Tao đặt mục tiêu 10,000 bước, cậu ta thấy áp lực. Mọi phương pháp đều thất bại.”
“Thế rồi tao cũng chỉ cho cậu ta cái chiêu giấy note này. Lúc đầu cậu ta còn bĩu môi, bảo ’em ghét mấy cái self-help tào lao này lắm’. Nhưng vì nể tao nên cũng làm thử.”
Hùng cũng viết ra câu hỏi và liệt kê danh sách những việc anh ta không muốn làm, trong đó có “Đi bộ”. Anh ta cũng giữ tờ giấy đó, thỉnh thoảng lôi ra xem.
“Và chuyện buồn cười đã xảy ra,” Khoa nhấp một ngụm trà. “Hùng kể với tao, một hôm đang ngồi làm việc căng thẳng, đầu óc muốn nổ tung, tự nhiên cái chữ ‘Đi bộ’ nó hiện ra trong đầu. Không phải như một nhiệm vụ, mà như một lối thoát. Và thế là, thay vì ngồi ì một chỗ như mọi khi, cậu ta đứng dậy, xỏ giày và đi ra ngoài. Cậu ta đi không nhiều, chỉ 15-20 phút thôi, nhưng đó là lần đầu tiên sau nhiều tháng cậu ta tự nguyện đi bộ.”
Dần dần, “đi bộ” trở thành một lựa chọn quen thuộc trong đầu Hùng mỗi khi anh cảm thấy stress hoặc đơn giản là có một khoảnh khắc rảnh rỗi. Việc nhìn thấy dòng chữ “Đi bộ” mỗi ngày trên tờ giấy đã biến nó từ một nghĩa vụ đáng sợ thành một hoạt động bình thường. Cậu ta không giảm cân ngay lập tức, nhưng thói quen đã được hình thành. Cậu ta đã bước được bước đầu tiên, theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Câu chuyện của mày, của Hùng, và của chính tao,” Khoa kết luận, “đều chứng minh một điều: chúng ta không cần những phương pháp đao to búa lớn. Đôi khi, giải pháp hiệu quả nhất lại là giải pháp đơn giản nhất. Một giải pháp giúp chúng ta ‘lừa’ bộ não của chính mình.”
Lời kết: Thả Những Cục Đá Sự Trì Hoãn Và Chinh Phục Ngọn Núi Của Bạn
Câu chuyện của Nam không phải là một câu chuyện cổ tích với cái kết “và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau”. Sự trì hoãn vẫn thỉnh thoảng gõ cửa nhà anh. Vẫn có những ngày anh muốn nằm dài trên sofa hơn là làm việc.
Nhưng bây giờ, anh đã có một vũ khí. Một tờ giấy note màu vàng.
Mỗi khi cảm thấy mình đang bắt đầu trì hoãn một việc gì đó, anh lại lôi giấy bút ra, viết xuống câu hỏi thần kỳ đó và liệt kê. Anh đã học được cách thấu hiểu bản thân mình hơn. Anh biết rõ mình đang trì hoãn việc gì, tại sao mình lại trì hoãn. Và chỉ riêng việc “biết” đó thôi đã là một sức mạnh to lớn.
Cuộc sống cũng giống như leo một ngọn núi. Những mục tiêu của chúng ta là đỉnh núi. Còn sự trì hoãn, chúng chính là những cục đá vô hình mà chúng ta tự bỏ vào ba lô của mình. Mỗi một công việc bị trì hoãn là một cục đá. Chúng khiến ba lô nặng trĩu, khiến mỗi bước chân của chúng ta thêm vất vả.
Chúng ta không thể làm cho ngọn núi thấp đi, hay con đường ngắn lại. Cách duy nhất để leo lên nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn, chính là thả bớt những cục đá đó xuống.
Phương pháp tờ giấy note đơn giản này chính là cách để bạn từ từ lấy từng cục đá ra khỏi ba lô. Bạn không cần phải vứt hết chúng đi trong một lần. Chỉ cần bắt đầu với cục đá nhỏ nhất, dễ nhất. Rồi bạn sẽ có động lực để vứt đi những cục đá lớn hơn. Dần dần, chiếc ba lô của bạn sẽ nhẹ bẫng, và bạn sẽ thấy mình tiến về phía trước nhanh hơn bao giờ hết.
Vậy nên, ngay bây giờ, hãy thử đi. Lấy một tờ giấy, một cây bút, và tự hỏi mình:
“Thứ gì mà tôi biết mình cần làm, nhưng hiện tại tôi không thích (hoặc không muốn) làm?”
Hãy viết chúng ra. Nhìn chúng. Làm quen với chúng. Và rồi, hãy để phép màu của sự đơn giản dẫn lối cho bạn. Biết đâu đấy, chỉ 5 phút nữa thôi, bạn sẽ tự mình đứng dậy và giải quyết một việc mà bạn đã trì hoãn suốt cả tuần. Chúc bạn thành công trên hành trình chinh phục ngọn núi của riêng mình!
# sự trì hoãn, trì hoãn, cách vượt qua trì hoãn, làm biếng, sự làm biếng
Hành động | Mục đích |
---|---|
Viết ra câu hỏi: “Việc gì tôi biết mình cần làm nhưng hiện tại không muốn làm?” và liệt kê tất cả. | Kéo nhiệm vụ ra khỏi đầu, giảm áp lực cảm xúc. |
Không ép làm ngay, chỉ cần để đó và đọc lại vài lần/ngày. | Cho não thời gian xử lý ngầm, giảm phản kháng. |
Khi thấy việc nào dễ nhất, làm ngay việc đó. | Bắt đầu tạo đà, phá vòng lặp trì hoãn. |
Sự trì hoãn là gì và tại sao ai cũng mắc phải?

Sự trì hoãn là khi bạn biết mình cần làm việc gì đó nhưng lại tìm cách né tránh hoặc làm việc khác dễ chịu hơn. Não bộ vốn thích cảm giác thoải mái, nên hầu như ai cũng có lúc trì hoãn, kể cả những người rất kỷ luật.
Làm sao để vượt qua sự trì hoãn khi không có động lực?
Hãy bắt đầu bằng việc viết ra câu hỏi: “Việc gì tôi biết mình cần làm nhưng hiện tại không muốn làm?”. Đừng ép mình làm ngay, chỉ cần để nó trước mắt, đọc lại vài lần mỗi ngày. Khi thấy việc nào nhẹ nhất, hãy làm luôn để tạo đà.
Sự trì hoãn có thể biến mất hoàn toàn không?
Thực tế thì khó loại bỏ 100%, nhưng bạn có thể giảm nó đáng kể bằng thói quen nhận diện và xử lý ngay những việc nhỏ. Mỗi lần chiến thắng một chút, bạn sẽ bớt bị trì hoãn chi phối.
Bài viết tương tự
Kỹ năng tự kỷ luật khiến bạn mãi nghèo và trì hoãn
Cách giải quyết sự trì hoãn
# sự trì hoãn, trì hoãn, cách vượt qua trì hoãn, làm biếng, sự làm biếng
Comments (No)