Soi mình mỗi ngày: Bạn có đang “lãng phí dữ liệu” của mình?

5/5 - (1 bình chọn)

✅Tại sao phải “soi mình mỗi ngày”? Nghe có vẻ mất thời gian quá.

✅Mình thật sự “không biết mình thích gì”, soi mình rồi thấy trống rỗng hơn thì sao?

✅Làm sao để “thay đổi bản thân” khi công việc quá bận rộn?

An năm nay ba mươi hai tuổi, một độ tuổi không già cũng chẳng còn trẻ. Anh có một công việc ổn định tại một công ty truyền thông, một căn hộ chung cư trả góp còn mười lăm năm, và một bộ sưu tập những mối quanahệ xã giao vừa đủ để không bị gọi là tự kỷ. Nhìn từ bên ngoài, cuộc đời An là một đường thẳng tắp, an toàn và có phần đáng ao ước. Nhưng sâu thẳm bên trong, An cảm thấy mình giống như một phiến đá hoa cương, được đặt ở một góc triển lãm sang trọng, nhưng mãi mãi chỉ là một phiến đá vô tri, chưa được đục đẽo.

Mỗi ngày của An là một vòng lặp hoàn hảo. Thức dậy lúc 7 giờ, đến công ty lúc 8 rưỡi, tan làm lúc 6 giờ tối, ăn tối, lướt điện thoại, và đi ngủ. Anh đang già đi, điều đó là chắc chắn. Tóc anh bắt đầu lấm tấm vài sợi bạc, và nếp nhăn nơi khóe mắt đã hiện rõ hơn mỗi khi anh cười gượng. Nhưng anh không hề cảm thấy mình “lớn lên” hay “trưởng thành”. Anh chỉ đơn giản là đang tích lũy tuổi tác, như một cái cây chỉ cao thêm chứ không đâm cành, trổ lá. Anh đang đi vòng tròn trong chính cuộc đời mình, và điều đáng sợ nhất là anh thậm chí còn không nhận ra mình đang cần một lối thoát.


Những Vết Nứt Đầu Tiên Trên Phiến Đá

Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ tiếp diễn như vậy nếu không có một buổi sáng thứ Hai định mệnh. Đứng trước gương trong nhà tắm, An cau mày nhìn quầng thâm dưới mắt mình, hậu quả của việc cày hết một series phim tới ba giờ sáng. Kế bên quầng thâm, một cục mụn viêm sưng đỏ như ngọn hải đăng báo bão. An tặc lưỡi, tự nhủ: “Đàn ông con trai, ai lại đi để ý mấy chuyện vặt vãnh này.” Anh rửa mặt qua loa rồi vội vã thay đồ đi làm, bỏ lại hình ảnh mệt mỏi của mình trong gương.

Hôm đó, trong giờ ăn trưa, Linh – một cô đồng nghiệp hoạt bát trong nhóm – vui vẻ khoe hộp cơm đầy ắp rau xanh và ức gà. “Dạo này em phải detox cơ thể chị ạ,” Linh nói với một người khác, nhưng An vô tình nghe được. “Da em mấy bữa nay sạm đi, chắc do ăn đồ nóng nhiều quá. Phải soi gương mỗi ngày mới biết mà điều chỉnh đấy.”

Câu nói của Linh như một viên sỏi nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong tâm trí An. Anh chợt nhận ra một sự thật trớ trêu. Phái nữ, giống như Linh, họ có một thói quen tuyệt vời mà cánh đàn ông thường xem nhẹ: nghệ thuật soi gương. Họ quan sát cơ thể mình mỗi ngày, không phải chỉ để trang điểm, mà để “chẩn bệnh”. Một quầng thâm mắt không chỉ là quầng thâm, nó là tín hiệu của những đêm thiếu ngủ. Một làn da xỉn màu không chỉ là vấn đề thẩm mỹ, nó là lời cảnh báo từ gan, từ hệ tiêu hóa. Họ nhìn thấy vấn đề, truy ra nguyên nhân, và tìm giải pháp. Họ ngủ sớm hơn, uống nhiều nước hơn, ăn nhiều rau hơn. Họ đang “đục đẽo” những thói quen xấu và “thay thế” bằng những điều tốt đẹp hơn.

An nhìn lại mình. Anh đã bỏ qua những tín hiệu mà cơ thể gửi gắm. Anh coi việc soi gương là phù phiếm, để rồi phớt lờ cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần. Anh nhận ra, việc chăm sóc bản thân không chỉ dừng lại ở tấm gương vật lý. Nếu anh còn không thể nhận ra “cục mụn” trên mặt mình, làm sao anh có thể thấy được những “cục mụn” to hơn, ẩn sâu trong tính cách và cuộc sống của mình? Đó là vết nứt đầu tiên, một lời cảnh tỉnh rằng phiến đá mang tên An đã đến lúc cần được xem xét lại một cách nghiêm túc.


Cục Mụn “Vô Duyên” Và Bài Học Đắt Giá

Cơ hội để An “soi” thấy cục mụn trong tính cách đến nhanh hơn anh tưởng. Cuối tuần đó, cả gia đình tụ tập ăn uống. Minh, cậu em họ vừa vào đại học, mặt mày hớn hở chạy đến khoe với An: “Anh An ơi, em mới tìm hiểu về đầu tư chứng khoán này, hay cực kỳ luôn! Em mới đọc được cuốn sách về phân tích kỹ thuật, nó nói về mấy cái nến Nhật…”

Minh còn chưa nói hết câu, An đã ngắt lời, giọng điệu của một kẻ bề trên: “Ôi dào, mấy cái đấy xưa rồi em ơi. Nến Nhật chỉ là một phần thôi. Em phải biết kết hợp cả RSI, MACD, rồi phân tích dòng tiền nữa. Để anh nói cho mà nghe, cái thị trường này nó…”

Và thế là An độc chiếm sân khấu. Anh tuôn ra một tràng những kiến thức mà anh tích lũy được, say sưa thể hiện sự hiểu biết của mình. Anh không nhận ra ánh mắt của Minh từ háo hức chuyển sang thất vọng rồi tắt hẳn. Cậu chỉ “dạ, vâng” cho qua chuyện rồi lẳng lặng rút đi. Đáng lẽ đó là khoảnh khắc để Minh chia sẻ niềm vui khám phá, thì An đã biến nó thành buổi diễn thuyết của riêng mình.

Tối hôm đó, nằm trên giường, An không tài nào ngủ được. Hình ảnh khuôn mặt xịu xuống của Minh cứ ám ảnh anh. Lần đầu tiên, anh không đổ lỗi cho người khác (“thằng bé nhạy cảm quá”). Anh bắt đầu soi xét chính mình trong tưởng tượng. Anh tua lại cuộc đối thoại, cảm nhận sự khó chịu của chính mình khi nhớ lại vẻ mặt tự mãn lúc đó.

“Mình đã vô duyên,” An tự thú với bóng tối.

Đó chính là một “cục mụn” trong tâm hồn anh: thói quen thích thể hiện, thích chiếm diễn đàn. Nó làm các mối quan hệ của anh trở nên ngột ngạt. Anh nhận ra, cuộc sống là một chuỗi những bài học liên tục. Ngay cả việc đơn giản như hít thở, nếu thở sai cách, thở gấp cũng có thể ảnh hưởng đến huyết áp. Huống hồ gì là những tương tác xã hội phức tạp. Sai lầm là không thể tránh khỏi. Vấn đề không phải là không bao giờ sai, mà là có nhận ra cái sai để sửa hay không.

An hiểu rằng anh có hai lựa chọn. Một là để cảm giác tội lỗi này trôi qua, và rồi anh sẽ lại tiếp tục vô duyên trong lần tới. Anh gọi đó là “lãng phí dữ liệu” – một bài học rõ ràng trước mắt mà không chịu học. Hai là, anh phải nghiêm túc coi đây là một vấn đề và tìm cách “dẹp” nó đi. Anh chọn cách thứ hai. Anh quyết định, từ nay về sau, khi ai đó chia sẻ điều gì, việc đầu tiên anh cần làm là lắng nghe và hưởng ứng niềm vui của họ, chứ không phải là cướp lấy sân khấu. Chỉ cần không tiếp tục làm điều sai, đó đã là một thành công, một sự giác ngộ quan trọng. Nghệ thuật soi mình không phải là điều gì cao siêu, nó bắt đầu từ việc nhận ra những “cục mụn” xấu xí như thế.


Căn Phòng Trống Và Câu Hỏi Lớn: “Mình Thích Gì?”

Được đà, An quyết định dành mỗi tối Chủ nhật để “soi” lại cả tuần của mình. Anh tắt điện thoại, mở một cuốn sổ tay, và bắt đầu tự vấn. Tuần qua mình đã sống ổn chưa? Công việc, các mối quanahệ, những điều mình học được, có gì cần thay đổi không?

Nhưng rồi anh vấp phải một tảng đá còn lớn hơn cả sự vô duyên của mình: một khoảng trống mênh mông. Khi anh tự hỏi câu hỏi cốt lõi nhất: “Rốt cuộc thì đam mê của mình là gì? Mình thực sự thích cái gì?”, câu trả lời duy nhất anh nhận được là sự im lặng.

Đây là một cú sốc. Hóa ra, An không hề hiểu chính mình. Anh làm việc vì tiền, gặp gỡ bạn bè vì nghĩa vụ, xem phim vì thói quen. Anh không biết hoạt động nào thực sự khiến tâm hồn anh vui vẻ, khiến anh quên đi thời gian. Câu nói “tôi không biết mình thích gì” mà anh từng nghe ai đó nói, giờ đây vận vào chính anh. Và anh bỗng hiểu ra, đó không phải là một câu hỏi, mà là một triệu chứng. Triệu chứng của việc đã quá lâu rồi anh không ngắm nghía, không trò chuyện với chính bản thân mình. Anh và con người thật của anh đã trở thành hai người xa lạ.

An nhớ lại lời khuyên anh đọc được ở đâu đó. Để thực sự tư duy, cần một không gian chất lượng, hoàn toàn không bị xao nhãng. Điện thoại, laptop, đồng hồ thông minh – tất cả những thứ đó phải được loại bỏ.

Chủ nhật tuần tiếp theo, An làm một việc mà anh chưa từng làm. Anh để tất cả các thiết bị điện tử ở nhà, chỉ mang theo một cuốn sổ và cây bút, rồi lái xe ra một công viên vắng ở ngoại ô. Anh tìm một chiếc ghế đá dưới tán cây, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, và bắt đầu “bài tập” của mình.

Anh không hỏi những câu hỏi lớn lao nữa. Anh bắt đầu với một câu đơn giản: “Trong một tháng qua, khoảnh khắc nào khiến mình cảm thấy vui nhất, dù chỉ là một niềm vui nhỏ nhoi?”

Anh ngồi đó, kiên nhẫn lục lọi trong ký ức. Ban đầu, đầu óc anh trống rỗng. Nhưng rồi dần dần, những hình ảnh bắt đầu hiện ra. Là cảm giác sảng khoái sau một buổi chiều cầu lông đẫm mồ hôi cùng mấy người bạn. Là nụ cười của mẹ khi anh bất ngờ về thăm nhà giữa tuần. Là khoảnh khắc anh mày mò sửa được chiếc quạt cũ kỹ trong kho.

Anh cẩn thận ghi lại tất cả. Dần dần, một bức tranh hiện ra. Anh nhận ra mình yêu vận động, yêu cảm giác kết nối chân thành, không giả tạo với gia đình. Anh thích cảm giác hoàn thành một việc gì đó bằng chính đôi tay mình. Đam mê của anh không phải là một thứ gì đó to tát, nó là tập hợp của những niềm vui giản dị này. Con đường bắt đầu mờ mờ hiện ra. Anh chỉ cần sống thuận theo những khuynh hướng tự nhiên đó. Anh đã bỏ bê khu vườn tâm hồn của mình quá lâu, và giờ là lúc để gieo trồng trở lại.


Cú Trượt Chân Định Mệnh Và Con Đường Rõ Nét

Cuộc đời dường như luôn có những cách trớ trêu để dạy cho ta những bài học quan trọng nhất. An đang trên đà tìm lại chính mình thì một biến cố xảy ra. Trong một buổi chơi cầu lông, vì quá hăng hái cứu một pha cầu khó, anh tiếp đất sai tư thế và bị trật cổ chân.

Cái chấn thương không quá nặng, nhưng đủ để bác sĩ yêu cầu anh phải nghỉ chơi thể thao ít nhất một tháng. Với An lúc này, đó là một cực hình. Mất đi niềm vui vận động duy nhất vừa được tìm lại, anh trở nên cáu kỉnh và tiêu cực. Anh lại ngồi lướt điện thoại vô định, cảm giác trống rỗng lại quay trở lại.

Một buổi chiều cuối tuần, vì quá chán, anh chống nạng ra sân cầu lông quen thuộc, ngồi một góc nhìn mọi người chơi. Nhìn những bước chạy, những cú đập cầu, nghe tiếng cười nói rộn rã, một cảm giác nhớ nhung và thèm khát mãnh liệt dâng lên trong lòng An. Nó không còn là “thích” nữa, nó là một phần máu thịt của anh. Anh nhận ra, trước đây anh chơi thể thao chỉ để cho vui, cho khỏe, anh chưa bao giờ thực sự “trân trọng” nó. Chỉ đến khi mất đi, anh mới hiểu nó quan trọng với mình đến nhường nào.

Khoảnh khắc đó, lời của một người bạn cũ chợt vang lên trong đầu anh, câu chuyện về một anh chàng bi quan cũng tìm thấy đam mê sau một chấn thương. Hóa ra, cái rủi lại chính là cái may. Việc bị ép phải dừng lại, bị ép phải ngồi một mình và suy nghĩ đã cho anh một cơ hội vàng để nhìn thấu tâm can. Anh không có việc gì khác để làm ngoài việc đối diện với cảm xúc của chính mình.

“Đây rồi! Đây chính là tín hiệu mà cuộc sống gửi cho mình!” – An thầm nghĩ.

Cường độ của nỗi nhớ này, của tình yêu dành cho vận động này, nó không thể là một chuyện bình thường. Nó là một sự thôi thúc mạnh mẽ. Và lần đầu tiên, An không chỉ nghĩ về đam mê như một sở thích. Anh bắt đầu nghĩ về nó như một định hướng.

“Tại sao mình không làm một công việc gì đó liên quan đến thể thao nhỉ?” – ý nghĩ lóe lên.

Anh không phải là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng anh làm truyền thông rất giỏi. Anh có thể tạo ra nội dung về thể thao phong trào. Anh có thể viết blog, làm video chia sẻ về lợi ích của việc vận động, hay review những sản phẩm thể thao. Anh có thể chuyển sang làm marketing cho một công ty trong lĩnh vực này. Con đường trước mặt bỗng nhiên sáng rõ như ban ngày. Anh chưa biết chính xác mình sẽ đi như thế nào, nhưng anh biết chắc chắn đích đến của mình nằm ở hướng đó.

Việc tìm ra con đường này, với An, đã là một thành công vang dội. Nó quan trọng hơn bất kỳ sự thăng tiến nào trong công việc hiện tại. Anh không còn là phiến đá vô tri nữa. Anh đã tìm thấy hình hài bức tượng mà mình muốn trở thành.


Nhà Điêu Khắc Của Cuộc Đời

Một tháng sau, An quay trở lại sân cầu lông. Cú trượt chân ngày nào giờ đây không còn là một kỷ niệm xui xẻo, mà là một bước ngoặt đầy biết ơn. Anh chơi với một tâm thế hoàn toàn khác: vừa cẩn trọng để đảm bảo an toàn, vừa ý thức sâu sắc về sự kết nối diệu kỳ giữa từng chuyển động với tâm hồn mình. Niềm vui giờ đây trọn vẹn và sâu sắc hơn gấp bội.

An không nghỉ việc ngay. Anh bắt đầu bằng một dự án nhỏ, một kênh YouTube mang tên “Nhật Ký Tái Xuất”, ghi lại hành trình anh quay lại với thể thao sau chấn thương, chia sẻ những bài tập phục hồi, những mẹo chơi an toàn cho dân văn phòng. Công việc này không mang lại cho anh nhiều tiền, nhưng nó mang lại một thứ quý giá hơn: cảm giác được sống, được cống hiến cho đam mê của mình.

Buổi tối, An vẫn đứng trước gương. Nhưng giờ đây, anh không chỉ nhìn thấy một gã đàn ông ba mươi hai tuổi với những quầng thâm và nếp nhăn. Anh thấy một nhà điêu khắc đang tỉ mỉ làm việc. Anh chấp nhận những phần chưa hoàn hảo của phiến đá, nhưng anh cũng biết chính xác mình cần đục đẽo ở đâu, cần mài giũa chỗ nào. Anh không còn đi vòng tròn nữa. Mỗi ngày, dù chỉ là một bước nhỏ, anh đều đang tiến về phía trước trên con đường của riêng mình.

Nghệ thuật soi mình, hay nghệ thuật ngắm mình, không đòi hỏi bạn phải tài năng xuất chúng. Nó chỉ cần bạn dừng lại, đủ dũng cảm để đối diện với chính mình, và đủ kiên nhẫn để lắng nghe những tín hiệu mà cuộc sống gửi gắm. Bởi vì sâu bên trong mỗi phiến đá thô kệch, luôn có một bức tượng tuyệt đẹp đang chờ được khai phá. Và nhà điêu khắc vĩ đại nhất của cuộc đời bạn, không ai khác, chính là bạn.

Soi mình mỗi ngày: Bạn có đang "lãng phí dữ liệu" của mình?
Soi mình mỗi ngày: Bạn có đang “lãng phí dữ liệu” của mình?

Áp Dụng “Nghệ Thuật Soi Mình” Vào Bản Thân Như Thế Nào?

Câu chuyện của An không phải là một câu chuyện xa vời. Rất nhiều người trong chúng ta cũng đang là An ở một phiên bản nào đó. Nếu bạn cảm thấy mình đang đi vòng tròn, đang tồn tại thay vì đang sống, đây là lúc để bắt đầu thực hành nghệ thuật soi mình. Dưới đây là những bước đi cụ thể bạn có thể áp dụng ngay hôm nay:

  1. Bắt đầu với tấm gương vật lý: Hãy dành ra 2 phút mỗi sáng và tối để thực sự “nhìn” mình trong gương. Làn da có đang báo hiệu bạn thiếu ngủ? Đôi mắt có mệt mỏi không? Cơ thể bạn đang cố nói với bạn điều gì về lối sống gần đây? Đừng bỏ qua những tín hiệu nhỏ nhất, vì đó là bước đầu tiên để kết nối lại với chính mình.
  2. Lên lịch cho một “Cuộc hẹn với bản thân”: Giống như An dành ra tối Chủ nhật, bạn hãy chọn một khung giờ cố định trong tuần (chỉ cần 15-30 phút là đủ). Trong thời gian này, hãy làm theo quy tắc VÀNG:
    • Không thiết bị điện tử: Cất điện thoại, tắt TV, đóng laptop.
    • Không gian yên tĩnh: Tìm một góc mà bạn không bị làm phiền.
    • Công cụ đơn giản: Chỉ cần một cuốn sổ và một cây bút.
  3. Đặt những câu hỏi chất lượng: Trong “cuộc hẹn” đó, hãy thành thật trả lời những câu hỏi sau:
    • Tuần qua, khoảnh khắc nào khiến mình vui vẻ và tràn đầy năng lượng nhất? (Dù là việc nhỏ như pha một tách cà phê ngon hay nói chuyện với một người bạn).
    • Tuần qua, có hành động nào của mình khiến mình cảm thấy “cấn cấn”, không ổn không? (Ví dụ: lỡ lời, trễ hẹn, tỏ ra mình biết tuốt như An).
    • Nếu có một điều nhỏ có thể thay đổi để tuần tới tốt hơn, đó là gì? (Ví dụ: đi ngủ sớm hơn 15 phút, đọc vài trang sách thay vì lướt mạng).
  4. Hành động vi mô – “Đục đẽo” từng chút một: Đừng cố gắng thay đổi mọi thứ cùng một lúc. Sau mỗi lần “soi mình”, hãy chọn ra một hành động xấu để ngừng lại và một hành động tốt để bắt đầu.
    • Ví dụ: “Tuần này, tôi sẽ không ngắt lời người khác nữa” và “Tôi sẽ dành 10 phút mỗi ngày để đi bộ.”
    • Hãy nhớ rằng, việc loại bỏ một thói quen xấu đã là một thành công khổng lồ.

( Soi mình mỗi ngày, Nghệ thuật soi mình, soi mình, soi, nghệ thuật )

LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Cuộc đời bạn là một kiệt tác đang chờ được hình thành, và bạn chính là nghệ nhân. Chiếc búa và đục đang ở trong tay bạn, đó chính là sự chú ý và khả năng tự vấn. Đừng để cuộc sống cuốn đi một cách vô định, đừng để phiến đá của bạn mãi mãi chỉ là một khối đá thô.

Hãy bắt đầu bằng việc dành ra 15 phút tĩnh lặng ngay tối nay để lắng nghe chính mình. Bạn sẽ ngạc nhiên với những gì bạn khám phá được. Hãy cầm lấy công cụ của mình và bắt đầu đẽo gọt. Đời của bạn từ đây sẽ chỉ có đi lên mà thôi.

Vấn Đề / Triệu Chứng 🪨 (Phiến đá thô)Công Thức “Soi Mình” 🔨 (Dụng cụ đục đẽo)
Cảm thấy cuộc sống đi vòng tròn, chỉ thấy mình già đi chứ không trưởng thành.➡️ Dừng lại có chủ đích: Mỗi tuần, dành 15–30 phút ở nơi yên tĩnh, không điện thoại, không nhạc, chỉ để tự hỏi: “Mình đang sống theo quán tính hay có mục tiêu rõ ràng?”
Phớt lờ tín hiệu từ cơ thể như mụn, quầng thâm, mệt mỏi.➡️ Soi gương vật lý: Nhìn vào gương và “đọc” cơ thể mình. Quầng thâm = thiếu ngủ? Da xấu = ăn uống sai? Rồi điều chỉnh ngay: ngủ sớm hơn, ăn xanh hơn.
Vô tình làm người khác khó chịu (ngắt lời, thể hiện quá đà, vô duyên).➡️ Soi chiếu tương tác: Tua lại những cuộc nói chuyện gần đây. Nếu thấy mình sai, thừa nhận đó là “cục mụn tính cách” và ngừng lặp lại. Mỗi lần sửa là một lần lớn lên.
Không biết mình thích gì, đam mê gì, cảm thấy trống rỗng, mất kết nối.➡️ Bài tập tìm lại niềm vui: Trong yên lặng, tự hỏi: “Khoảnh khắc gần đây nào khiến mình thật sự vui?” Liệt kê ra — đam mê thật sự sẽ dần lộ diện.
Coi thường niềm vui nhỏ, chỉ đến khi mất đi mới thấy quý.➡️ Tận dụng nghịch cảnh: Khi mất một niềm vui (như bị chấn thương, chia tay, rời nơi thân thuộc), hãy chú ý đến nỗi nhớ. Cái bạn nhớ nhất chính là điều bạn trân quý nhất.
Chỉ tập trung “đắp thêm” vào bản thân mà quên “gọt bỏ” những điều thừa.➡️ Tư duy nhà điêu khắc: Trưởng thành không chỉ là học thêm, mà còn là buông bỏ thói quen xấu, tính cách tiêu cực. Khi gọt bớt lớp vỏ cứng, “phiên bản tinh tế” của bạn sẽ xuất hiện.

Tại sao phải “soi mình mỗi ngày”? Nghe có vẻ mất thời gian quá.

Soi mình mỗi ngày: Bạn có đang "lãng phí dữ liệu" của mình?

Đúng là cần chút thời gian, nhưng đây là cách hiệu quả nhất để bạn ngừng “đi vòng tròn”. Việc soi mình mỗi ngày giống như bạn đi khám sức khỏe định kỳ cho tâm hồn vậy.
Nó giúp bạn phát hiện ra những “cục mụn” nhỏ trong tính cách hay thói quen (như hay ngắt lời người khác) trước khi chúng trở nên nghiêm trọng. Nhờ đó, bạn thực sự trưởng thành và phát triển, chứ không chỉ đơn giản là già đi.

Mình thật sự “không biết mình thích gì”, soi mình rồi thấy trống rỗng hơn thì sao?

Cảm giác này rất phổ biến và là dấu hiệu rõ nhất cho thấy bạn đã “mất kết nối” với bản thân. Đừng lo! Khi soi mình, đừng hỏi câu lớn lao như “Đam mê của tôi là gì?”.
Hãy bắt đầu với câu hỏi cực nhỏ: “Trong 24 giờ qua, khoảnh khắc nào khiến mình thấy vui, dù chỉ một chút?”. Ghi lại những điều đó. Dần dần, bạn sẽ nhận ra một khuôn mẫu, và đam mê của bạn đang ẩn giấu ngay trong những niềm vui nhỏ bé đó.

Làm sao để “thay đổi bản thân” khi công việc quá bận rộn?

Bạn không cần phải ngồi thiền hàng giờ. Thay đổi bản thân bắt đầu từ những khoảnh khắc vi mô.
Hãy biến việc “soi mình” thành một thói quen 2 phút.
Buổi sáng (lúc đánh răng): Nghĩ về 1 điều bạn muốn làm tốt hơn hôm nay.
Buổi tối (trước khi ngủ): Nhìn lại và ghi nhận 1 điều bạn đã làm tốt hoặc 1 bài học nhỏ trong ngày. Chỉ cần vậy thôi là bạn đã bắt đầu quá trình “đục đẽo” chính mình rồi.

Bài viết tương tự

Tư Duy ‘Giải Quyết Vấn Đề’: Công Thức Biến Mọi Trở Ngại Thành Cơ Hội Bạc Tỷ

Nguồn

Soi mình mỗi ngày để hiểu bản thân mình hơn

https://youtu.be/lnkLf8TS4hU

( Soi mình mỗi ngày, Nghệ thuật soi mình, soi mình, soi, nghệ thuật)

https://youtu.be/wO5l1VoUIRw
https://youtube.com/shorts/1emyVxbqAYM

Comments (No)

Leave a Reply