✅Tại sao mỗi lần ở một mình tôi lại cảm thấy buồn chán và bồn chồn không yên?
✅Nên làm gì khi ở một mình để không lãng phí thời gian?
✅Làm thế nào để bắt đầu xây dựng thói quen tận hưởng thời gian một mình hiệu quả?
Cơn Mưa Đêm Ấy Và Kho Báu Bị Lãng Quên
Nam là một định nghĩa sống động cho từ “bận rộn”. Ở tuổi ba mươi hai, anh là trưởng phòng dự án của một công ty quảng cáo lớn, một vị trí đòi hỏi anh phải quay cuồng từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, đôi khi còn hơn thế nữa. Lịch trình của anh được lấp đầy bởi những cuộc họp, những cuộc gọi, những email khẩn cấp và những buổi gặp gỡ đối tác. Cuối tuần của anh cũng không hề kém cạnh với những cuộc hẹn cà phê, những trận bóng đá cùng đồng nghiệp và những bữa tiệc xã giao. Nam tự hào về cuộc sống đó. Anh cho rằng đó là biểu hiện của một người đàn ông thành công, năng động, đang sống một cách chủ động và làm chủ cuộc đời mình.
Anh sợ sự tĩnh lặng. Anh ghét những khoảng trống. Đối với Nam, rảnh rỗi đồng nghĩa với thất bại, với việc bị bỏ lại phía sau. Vì vậy, anh luôn đảm bảo rằng không có một giây phút nào trong ngày của mình là “thời gian chết”.
Cho đến một tối thứ Sáu định mệnh.
Nam đã lên kế hoạch cho buổi tối này cả tuần. Anh có hẹn với Mai, cô gái mà anh đã theo đuổi suốt hai tháng qua. Một nhà hàng Ý sang trọng bên sông, một chai vang hảo hạng, và một kịch bản tỏ tình đã được anh tập đi tập lại trong đầu. Anh thậm chí đã bỏ bữa chiều để giữ bụng cho bữa tối thịnh soạn. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Thế rồi, trời đổ mưa.
Không phải là một cơn mưa rào lãng mạn. Đó là một cơn thịnh nộ của đất trời. Mưa như trút nước, gió giật từng cơn, và chỉ trong vòng một giờ, tin tức trên điện thoại liên tục cập nhật về những con đường ngập sâu trong biển nước. 7 giờ tối, Mai nhắn tin: “Anh ơi, nhà em thành ốc đảo rồi, chắc em không đi được. Hẹn anh hôm khác nhé!”.
Bể kèo.
Nam ném điện thoại lên sofa, thở dài một tiếng não nề. Kế hoạch hoàn hảo của anh đã tan thành mây khói. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa trắng xóa như một bức tường ngăn cách anh với thế giới ngoài kia. Anh chợt nhận ra, một cách đột ngột và khó chịu, rằng anh buộc phải ở một mình trong căn hộ của mình. Đây không phải là sự cô đơn chủ động mà anh đôi khi lựa chọn để xem hết một series phim. Đây là một sự cô đơn bị động, ngẫu nhiên và đầy bất ngờ.
Và đó là lúc sự bồn chồn bắt đầu xâm chiếm.
Đầu tiên, anh cảm thấy một sự thôi thúc phải lấp đầy khoảng trống này ngay lập tức. “Mình phải làm gì đó,” anh tự nhủ. Anh bật TV, lướt qua các kênh một cách vô định rồi tắt phụt. Anh mở laptop, định bụng sẽ giải quyết nốt vài email công việc. Nhưng chỉ sau năm phút nhìn chằm chằm vào màn hình, những con chữ nhảy múa trước mắt anh, tâm trí anh trống rỗng. Anh đóng sập laptop lại.
Anh nhớ ra mình có một kệ sách khá ấn tượng, chủ yếu là để trang trí. Anh rút một cuốn sách có tựa đề nghe rất triết lý, một cuốn sách mà anh đã mua từ lâu nhưng chưa bao giờ đọc quá trang thứ năm. Anh ngồi xuống, cố gắng tập trung. Một trang, hai trang. Những dòng chữ như đang chế giễu sự kiên nhẫn của anh. Anh cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Anh bỏ cuốn sách xuống.
Anh cầm điện thoại lên, lướt mạng xã hội. Những video ngắn vô nghĩa nối tiếp nhau. Anh cười nhạt một vài lần, nhưng cảm giác trống rỗng chỉ càng lớn thêm. Anh bắt đầu gọi video cho vài người bạn. Người đầu tiên đang bận trông con. Người thứ hai đang đi xem phim. Người thứ ba không bắt máy. Cuộc sống của mọi người vẫn đang tiếp diễn, chỉ có mình anh bị mắc kẹt trong cái hố thời gian này.
Nam đi đi lại lại trong phòng khách, cảm giác như một con thú bị nhốt trong lồng. Sự im lặng của căn hộ, thứ mà anh chưa bao giờ để ý, giờ đây trở nên thật đáng sợ. Nó như một tấm gương phản chiếu sự nghèo nàn trong đời sống tinh thần của chính anh. Anh nhận ra một sự thật phũ phàng: khi bị tước đi những kế hoạch, những cuộc hẹn, những sự bận rộn từ bên ngoài, anh chẳng có gì cả. Anh không có “vốn”. Anh không có một hoạt động ý nghĩa nào để dựa vào. Anh đang lãng phí thời gian quý báu của mình trong sự bất an và hoang mang.
Chính lúc đó, giữa tiếng mưa gào thét, anh nghe thấy một âm thanh khác. Tiếng đàn guitar.
Nó phát ra từ căn hộ đối diện, nơi ở của ông An, một giáo viên về hưu mà anh chỉ thỉnh thoảng gật đầu chào. Tiếng đàn không quá điêu luyện, có đôi chỗ còn vấp váp, nhưng nó mộc mạc và chân thành. Trong cái không gian hỗn loạn của cơn mưa và sự bồn chồn của Nam, tiếng đàn ấy như một dòng suối mát lành.
Tò mò, Nam hé rèm cửa nhìn sang. Anh thấy ông An đang ngồi bên cửa sổ, ôm cây đàn gỗ cũ, những ngón tay gầy guộc lướt trên phím đàn. Ông không có khán giả, không có sân khấu, chỉ có ông và cây đàn. Nhưng trên gương mặt ông là một sự bình yên, một sự mãn nguyện tuyệt đối. Ông không hề cố gắng lấp đầy thời gian, ông đang thực sự tận hưởng nó.
Một câu hỏi lóe lên trong đầu Nam: “Kho báu của ông ấy là cây đàn. Vậy kho báu của mình là gì?”.
Anh nghĩ đến game. Anh có một bộ máy chơi game xịn sò. Nhưng anh nhanh chóng gạt đi. Chơi game thì vui thật đấy, nhưng sau mỗi lần chơi, anh thường cảm thấy một chút tội lỗi. “Lẽ ra mình nên làm gì đó bổ ích hơn,” anh thường tự nhủ. Anh không tự hào về hoạt động đó, nó không thực sự mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh. Nó chỉ là một liều thuốc giảm đau tạm thời.
Cơn mưa vẫn không ngớt. Và đột nhiên, “bụp”. Cả khu chung cư mất điện.
Bóng tối bao trùm. Màn hình điện thoại là nguồn sáng duy nhất. Nam cảm thấy một cơn hoảng loạn nhẹ dâng lên. Nhưng rồi, giữa bóng tối và sự im lặng tuyệt đối, tiếng đàn guitar lại vang lên, lần này còn rõ ràng hơn, mộc mạc hơn. Nó không còn là một âm thanh nền, nó trở thành tâm điểm của không gian.
Không hiểu sao, Nam cảm thấy được an ủi.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Nam giật mình, nhìn qua mắt mèo. Là ông An, tay cầm một cây nến.
“Cậu trai trẻ, chắc cậu cũng hết nến rồi phải không? Bác có mấy cây, cho cậu một cây,” ông An hiền hậu nói.
Nam mời ông vào nhà. Họ ngồi trong phòng khách, ánh nến lung linh nhảy múa trên tường.
“Cháu vừa nghe bác chơi đàn,” Nam bắt chuyện. “Bác chơi hay quá.”
Ông An cười xòa: “Ôi dào, tôi chơi cho vui thôi. Ngày xưa vợ tôi thích nghe lắm. Giờ bà ấy đi rồi, mỗi lần buồn hay rảnh rỗi, tôi lại lôi đàn ra khảy vài bản. Cứ coi như là đang trò chuyện với bà ấy.”
Ông kể tiếp: “Nhiều người trẻ bây giờ thấy mấy thứ này thật vô bổ. Họ nói làm thơ, chơi đàn không kiếm ra tiền. Nhưng họ không hiểu, những thứ này giống như một cục pin dự phòng cho tâm hồn vậy. Khi cuộc sống ngoài kia cạn kiệt năng lượng của cậu, cậu phải có một thứ gì đó của riêng mình để sạc lại chứ.”
Nam im lặng lắng nghe. Lời nói của ông An như một chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa trong tâm trí anh. Anh chợt hiểu ra cái mà ông gọi là “pin dự phòng” chính là cái “kho báu” mà anh đang thiếu.
“Người ta hay coi thường những điều giản dị,” ông An trầm ngâm. “Nhưng cậu thử nghĩ xem, nếu việc chơi đàn của tôi không chỉ để cho tôi vui, mà tôi biến nó thành một sứ mệnh nhỏ: dùng âm nhạc để giúp một người nào đó vơi đi nỗi buồn, dù chỉ trong vài phút. Tự nhiên hành động đó trở nên lớn lao hơn hẳn, phải không? Nó không còn tầm thường nữa.”
“Cũng giống như việc cậu ngủ sớm vậy. Nghe thì có vẻ lười biếng. Nhưng nếu cậu có thể giúp một người bạn đang stress vì mất ngủ tập được thói quen ngủ sớm, cậu đã làm một việc phi thường rồi đấy. Bản thân hành động ngủ sớm nó đã chứa đựng một sức mạnh vĩ đại nào đó, chỉ là góc nhìn của chúng ta khiến nó trở nên nhỏ bé thôi.”
Cuộc trò chuyện với ông An đêm đó đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của Nam. Khi có điện trở lại, Nam tiễn ông về mà trong lòng vẫn còn vang vọng những lời nói giản dị mà sâu sắc ấy. Anh nhận ra rằng, sự vững vàng trong cuộc sống không đến từ một lịch trình bận rộn, mà đến từ một thế giới nội tâm phong phú.
Từ hôm đó, Nam bắt đầu một kế hoạch hành động cho riêng mình. Anh không vội vàng tìm kiếm một đam mê vĩ đại. Anh bắt đầu bằng việc tự hỏi: “Điều gì khiến mình thực sự tò mò, dù nó không mang lại lợi ích vật chất?”.
Anh nhớ ra ngày nhỏ mình rất thích vẽ. Anh quyết định mua một cuốn sổ phác thảo và một bộ bút chì. Mỗi tối, thay vì lướt điện thoại vô định, anh dành ra 30 phút để vẽ. Ban đầu, những nét vẽ nguệch ngoạc và xấu xí. Nhiều lần anh muốn bỏ cuộc. Nhưng anh nhớ đến hình ảnh ông An bình yên bên cây đàn. Anh kiên trì, biến nó thành một thói quen. Dần dần, anh bắt đầu tận hưởng (enjoy) quá trình đó. Anh không vẽ để trở thành họa sĩ, anh vẽ vì nó giúp anh tĩnh tâm, giúp anh sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn.
Sau đó, anh khám phá ra niềm vui của việc đọc sách. Không phải những cuốn sách kinh doanh khô khan, mà là những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, những cuốn sách lịch sử hấp dẫn. Anh nhận ra đọc sách không phải là một nhiệm vụ, mà là một cuộc hành trình vào những thế giới khác.
Dần dần, “kho báu” của Nam ngày một đầy lên. Nó không chỉ có vẽ và đọc sách, anh còn thử tập nấu những món ăn mới, mày mò học cách chăm sóc vài chậu cây nhỏ ngoài ban công, thậm chí là ngồi viết nhật ký. Mỗi hoạt động là một hòn đảo bình yên mà anh có thể tìm về mỗi khi thế giới ngoài kia trở nên bão tố. Anh vẫn là một trưởng phòng dự án bận rộn, nhưng anh không còn sợ những khoảng trống nữa. Anh thậm chí còn mong chờ chúng.
Vài tháng sau, Nam có một chuyến công tác đột xuất. Chuyến bay của anh bị hoãn 4 tiếng.
Nam của ngày xưa chắc chắn sẽ bực bội, đi đi lại lại, liên tục gọi điện phàn nàn. Nhưng Nam của bây giờ thì khác. Anh bình thản tìm một góc yên tĩnh trong phòng chờ, lấy cuốn sổ và bút chì ra. Anh bắt đầu phác thảo lại khung cảnh sân bay, những con người vội vã, những chiếc máy bay đang chờ cất cánh. Anh hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình, không bồn chồn, không lo lắng. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Ngồi trên máy bay, nhìn những đám mây trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ, Nam mỉm cười. Anh nhận ra rằng chất lượng của thời gian ở một mình không phải là thứ có thể mua được. Nó phải được xây dựng, được vun đắp từ những thói quen nhỏ bé và ý nghĩa.
Cơn mưa đêm ấy không chỉ làm bể một cuộc hẹn. Nó đã phá vỡ bức tường mà Nam tự xây quanh mình, giúp anh tìm lại được kho báu của mỗi người – cái kho báu của riêng anh, thứ mang lại cho anh sự hạnh phúc và vững vàng thực sự, một nguồn năng lượng vô tận không phụ thuộc vào bất kỳ ai hay bất kỳ hoàn cảnh nào bên ngoài. Anh đã học được cách sống một cách chủ động theo một nghĩa hoàn toàn mới: chủ động làm giàu cho chính tâm hồn mình.

Áp Dụng Bài Học Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?
Câu chuyện của Nam không phải là một câu chuyện xa vời. Rất nhiều người trong chúng ta cũng đang ở trong tình trạng tương tự: dùng sự bận rộn để che lấp đi một đời sống tinh thần trống rỗng. Nếu bạn muốn xây dựng “kho báu” và “cục pin dự phòng” cho riêng mình, hãy thử bắt đầu với những bước đơn giản sau:
- Thành thật tự kiểm tra: Hãy tự hỏi mình câu hỏi cốt lõi: “Nếu tối nay đột nhiên có một buổi tối rảnh rỗi hoàn toàn, không hẹn hò, không công việc, tôi sẽ làm gì?”. Hãy thành thật với câu trả lời. Bạn sẽ loay hoay, bồn chồn như Nam lúc đầu, hay bạn đã có sẵn một hoạt động khiến bạn bình yên và mãn nguyện? Nếu hoạt động đó là chơi game hay lướt mạng xã hội, hãy tự hỏi thêm: “Tôi có thực sự tự hào và cảm thấy ý nghĩa khi làm việc đó không?”.
- Khám phá lại những điều bị lãng quên: Đừng áp lực phải tìm ra một đam mê vĩ đại ngay lập tức. Hãy thử nhớ lại xem, ngày nhỏ bạn thích làm gì? Vẽ, đàn, đọc truyện, xếp giấy, làm thơ? Rất có thể kho báu của bạn đã bị chôn vùi đâu đó dưới lớp bụi của thời gian và những lo toan “người lớn”. Hãy cho phép mình được tò mò và thử lại những điều đó.
- Bắt đầu xây dựng một thói quen 15 phút: Chọn một hoạt động bạn muốn thử. Cam kết dành ra chỉ 15 phút mỗi ngày cho nó. 15 phút đọc sách, 15 phút tập một hợp âm guitar mới, 15 phút viết vài dòng nhật ký. Chìa khóa ở đây là sự đều đặn, không phải cường độ. Việc biến một hoạt động thành thói quen sẽ giúp nó luôn “sẵn có” trong kho của bạn mỗi khi bạn cần.
- Tái định nghĩa “thời gian hữu ích”: Hãy ngừng cảm thấy tội lỗi khi dành thời gian cho những hoạt động “vô bổ”. Hãy xem đó là khoảng thời gian bạn đang sạc lại “cục pin dự phòng” cho tâm hồn. Một tâm hồn đầy năng lượng sẽ giúp bạn đối mặt với công việc và các mối quan hệ xã hội một cách hiệu quả và vững vàng hơn rất nhiều.
LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC
Cuộc sống hiện đại luôn hối hả, nhưng đừng để sự vội vã cuốn bạn đi và bỏ lại một tâm hồn trống rỗng. Sự vững vàng và hạnh phúc đích thực không nằm ở những lịch trình kín mít, mà nằm ở khả năng tìm thấy niềm vui và sự bình yên khi chỉ có một mình.
Kho báu của bạn đang ở ngay bên trong, chờ đợi được khám phá. Đừng chờ đến một cơn mưa bất chợt mới nhận ra mình không có gì.
Hãy bắt đầu hành trình xây dựng kho báu của riêng bạn, ngay từ hôm nay!
| 🌀 VẤN ĐỀ / KHÁI NIỆM | 💡 CÔNG THỨC / GIẢI PHÁP |
|---|---|
| 1. Khủng Hoảng “Rảnh Đột Xuất” | → XÂY DỰNG “VỐN TỰ THÂN” |
| Cảm thấy bồn chồn, lo lắng, hoảng loạn khi kế hoạch bị hủy và buộc phải ở một mình. | Chuẩn bị sẵn “kho báu cá nhân” gồm các hoạt động ý nghĩa để có thể rút ra dùng ngay – không phụ thuộc vào ai khác. |
| 2. Triệu Chứng “Nghèo Nàn Nội Tâm” | → ƯU TIÊN CHẤT LƯỢNG HƠN SỐ LƯỢNG |
| Cố gắng giết thời gian bằng cách lướt mạng, xem TV, làm việc… nhưng vẫn thấy trống rỗng. | Đừng “lấp đầy” thời gian – hãy “làm giàu” nó. Hãy tự hỏi: Hoạt động này có khiến mình tự hào và mãn nguyện không? |
| 3. Định Giá Một “Hoạt Động Ý Nghĩa” | → DÙNG BÀI KIỂM TRA “SỰ TỰ HÀO” |
| Phân vân giữa hoạt động giải trí và hoạt động nuôi dưỡng tâm hồn. | Công thức: Niềm vui + Sự tự hào. Nếu sau đó thấy tội lỗi → chỉ là giải trí. Nếu thấy bản thân tốt hơn → đó là “kho báu”. |
| 4. Biến Điều “Vô Bổ” Thành “Vĩ Đại” | → GẮN MỘT “SỨ MỆNH” |
| Sở thích cá nhân (chơi đàn, viết, vẽ…) bị cho là “không thực tế”. | Nâng tầm sở thích bằng cách gắn nó với sứ mệnh lớn hơn. Ví dụ: Chơi đàn → Dùng âm nhạc chữa lành. Viết → Chia sẻ để truyền cảm hứng. |
| 5. Xây Dựng “Kho Báu” Cá Nhân | → ÁP DỤNG CÔNG THỨC 4 BƯỚC |
| Không biết bắt đầu từ đâu để nuôi dưỡng đời sống tinh thần. | 1. Tự vấn: Thành thật với cảm xúc khi ở một mình. 2. Khám phá: Thử điều mới hoặc tìm lại sở thích cũ. 3. Bắt đầu nhỏ: Dành 15 phút mỗi ngày. 4. Tái định nghĩa: Xem đây là thời gian “sạc pin”, không phải “thời gian chết”. |
| 6. Mục Tiêu Cuối Cùng | → CHẠM TỚI SỰ “VỮNG VÀNG” |
| Phụ thuộc vào người khác để cảm thấy ổn định. | Trở thành người tự chủ về hạnh phúc – biến mọi phút giây ở một mình thành món quà. Đó mới là sự giàu có thật sự. |
Tại sao mỗi lần ở một mình tôi lại cảm thấy buồn chán và bồn chồn không yên?

cảm giác này cực kỳ phổ biến! Lý do chính là vì chúng ta đã quen dựa vào những kích thích từ bên ngoài (công việc, bạn bè, mạng xã hội) để cảm thấy bận rộn.
Khi những thứ đó đột ngột biến mất, ta cảm thấy hụt hẫng vì thiếu “vốn tự thân” – tức là chưa có sẵn những hoạt động ý nghĩa để tận hưởng một mình. Đây không phải là lỗi của bạn, mà là một dấu hiệu cho thấy đã đến lúc xây dựng “kho báu” cho riêng mình rồi đó.
Nên làm gì khi ở một mình để không lãng phí thời gian?
Thay vì tìm việc gì đó để “giết thời gian”, bạn hãy tìm một hoạt động vượt qua được “Bài kiểm tra Tự Hào”.
Tức là sau khi làm xong, bạn cảm thấy tự hào và vui vẻ về bản thân. Một vài gợi ý hay ho là: đọc một cuốn sách bạn thích, tập vẽ, học một kỹ năng mới trên mạng, viết nhật ký, hoặc thử nấu một món ăn mới. Hoạt động tốt nhất chính là hoạt động khiến bạn cảm thấy mình “giàu có” hơn về trải nghiệm.
Làm thế nào để bắt đầu xây dựng thói quen tận hưởng thời gian một mình hiệu quả?
Bí quyết là bắt đầu thật nhỏ! Đừng ép mình phải có ngay một đam mê to lớn. Hãy thử công thức đơn giản này:
Chọn 1 việc: Bất cứ việc gì bạn hơi tò mò (ví dụ: tưới cây, nghe podcast).
Đặt ra 15 phút: Cam kết chỉ làm việc đó trong 15 phút mỗi ngày.
Làm đều đặn: Lặp lại mỗi ngày cho đến khi nó trở thành một phần tự nhiên trong cuộc sống của bạn.
Quan trọng nhất là sự kiên trì, không phải sự hoàn hảo.
Bài viết tương tự
Làm Chủ Cuộc Đời: 4 Câu Hỏi Thoát Khỏi Bế Tắc Và Tìm Lại Chính Mình
Ở một mình đột xuất thì bạn cảm thấy thế nào?


Comments (No)