✅Làm sao để thay đổi niềm tin tiêu cực đã ăn sâu vào đầu mình rồi?
✅Nhỡ đâu khi tôi cố gắng tìm trải nghiệm mới, tôi lại gặp phải thất bại và càng tiêu cực hơn thì sao?
Lời Mở Đầu Gây Sốc: Có Phải Niềm Tin Đang ‘Hãm Hại’ Cuộc Đời Bạn?
Sài Gòn chiều thứ Bảy đổ một cơn mưa tầm tã, thứ mưa dai dẳng và xám xịt như chính tâm trạng của An lúc này. Ngồi bó gối trong quán cà phê quen thuộc, An khuấy ly nâu đá đã tan gần hết nước, mắt nhìn vô định ra màn mưa. Cuộc đời cậu, ở tuổi 32, dường như là một chuỗi những nốt trầm không hồi kết. Công việc làng nhàng, tình yêu tan vỡ, các mối quan hệ xã hội nhạt nhòa. Cậu cảm thấy mình đang mắc kẹt trong cuộc sống, như một chiếc xe chết máy giữa cơn bão.
“Trông cháu thảm hại thật đấy,” một giọng nói trầm ấm vang lên, kéo An ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ.
Là ông Kiên, người chủ quán cà phê trạc ngũ tuần với mái tóc hoa tiêu và nụ cười lúc nào cũng như biết tuốt. Ông không hỏi han, chỉ lặng lẽ đặt xuống bàn một đĩa bánh quy bơ thơm nức.
“Cháu chỉ đang mệt mỏi thôi chú,” An lầm bầm. “Cháu tin rằng cuộc đời này vốn dĩ không dành cho những kẻ mơ mộng như cháu.”
Ông Kiên nhấp một ngụm trà, nheo mắt nhìn An. “Tin à? Một từ rất mạnh đấy. Nhưng chú hỏi thật này, có bao giờ cháu tự hỏi về cái mặt trái của niềm tin chưa? Có khi nào những điều cháu tin sái cổ lại chính là sợi dây đang trói chân cháu không?”
Câu hỏi của ông Kiên như một tiếng sét đánh ngang tai. An sững người. Niềm tin là la bàn, là ngọn hải đăng, sao có thể có “mặt trái”? Sao nó có thể hại mình được? Thấy vẻ mặt ngơ ngác của An, ông Kiên cười hiền.
“Ngồi yên đấy. Để chú kể cháu nghe một câu chuyện. Không, là ba câu chuyện. Ba câu chuyện này có thể sẽ khiến cháu khó chịu, thậm chí là bực mình. Nhưng nếu cháu đủ kiên nhẫn nghe hết, biết đâu nó sẽ giúp cháu thay đổi niềm tin và tìm lại con đường của mình.”
Và thế là, giữa tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, câu chuyện đầu tiên bắt đầu.
(mặt trái của niềm tin, thay đổi niềm tin, niềm tin và cuộc sống, sức mạnh của câu chuyện, trải nghiệm mới)
Phần 1: Câu Chuyện Về Cái Chân Đau và Niềm Tin ‘Tàn Phế’
Ông Kiên bắt đầu bằng một câu chuyện rất đời thường. “Gần nhà chú có một ông tên Ba, ngày xưa là ‘vua’ đá phủi của xóm. Nhanh nhẹn, kỹ thuật, không ai cản nổi. Nhưng rồi một trận đấu không may, ông bị đứt dây chằng chéo trước. Một chấn thương kinh hoàng với dân thể thao.”
An gật gù, cậu cũng từng nghe về những ca chấn thương tương tự.
“Sau phẫu thuật, mọi thứ đều ổn,” ông Kiên kể tiếp. “Bác sĩ giỏi nhất thành phố mổ cho ông, và họ khẳng định chắc nịch: ‘Anh Ba, xương khớp của anh đã lành. Giờ anh phải chăm chỉ tập vật lý trị liệu, tập đi lại từ từ, rồi sẽ chạy nhảy lại được thôi’. Lời khuyên dựa trên khoa học, dựa trên kinh nghiệm hàng ngàn ca bệnh.”
“Vậy là ông ấy đã trở lại sân cỏ ạ?” An tò mò.
“Không,” ông Kiên lắc đầu. “Đó mới là vấn đề. Vài ngày sau khi tháo nẹp, ông Ba vịn tường đứng dậy, bước đi bước đầu tiên. Và ông thấy đau. Một cái đau nhói rất thật. Ngay lập tức, một câu chuyện mới hình thành trong đầu ông: ‘Chân mình hỏng thật rồi. Bác sĩ nói láo. Mình sẽ không bao giờ đi lại bình thường được nữa’.”
“Cái cảm giác đau đó là thật mà chú?” An phản biện.
“Chính xác! Nó thật 100%. Đó là câu chuyện mà cơ thể ông ấy đang kể. Và bởi vì nó quá thật, nó quá đau đớn, nên nó đã đè bẹp câu chuyện của ông bác sĩ. Từ hôm đó, ông Ba sợ đi. Mỗi lần định bước là cái ký ức về cơn đau lại ùa về. Ông ưu tiên ngồi, rồi nằm. Dần dần, cơ chân ông ấy teo lại thật. Giờ đây, ông Ba đi cà nhắc, và luôn miệng nói với mọi người: ‘Thấy chưa, tôi đã nói mà, cái chân này của tôi đi không được’. Niềm tin của ông đã trở thành sự thật, không phải vì nó đúng ngay từ đầu, mà vì chính ông đã sống theo cái niềm tin tàn phế đó.”
Ông Kiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt An. “Cháu thấy không? Thứ tạo ra niềm tin vững chắc nhất không phải là chân lý khách quan, mà là sức mạnh của câu chuyện mà chúng ta trực tiếp trải qua. Ông Ba đã bị cầm tù bởi một câu chuyện duy nhất: câu chuyện về cơn đau. Ông ấy đã ngu ngơ và nhu nhược, không cho phép mình có một trải nghiệm mới.”
Ông kể tiếp về một vũ trụ song song, về một người khác cũng bị chấn thương y hệt. Người đó cũng đau khi tập đi bước đầu tiên. Nhưng thay vì dừng lại, anh ta nghiến răng chịu đựng, và tự kể cho mình một câu chuyện khác: “Đau, nhưng mình vẫn bước được. Hôm nay 10 bước, mai sẽ là 11 bước.” Mỗi ngày trôi qua, anh ta lại có một câu chuyện mới: câu chuyện đi được 100m, câu chuyện chạy bộ được 5 phút, câu chuyện quay lại sân bóng. Dần dần, những câu chuyện nhỏ bé, tích cực đó đã viết đè lên câu chuyện về cơn đau ban đầu. Niềm tin của anh ta được “update” – nâng cấp. Anh ta tin rằng mình có thể, và anh ta đã làm được.
“An à,” ông Kiên chốt lại. “Cuộc đời cháu đang ì trệ, có phải vì cháu cũng đang bị cầm tù trong một ‘câu chuyện’ cũ kỹ nào đó không? Một câu chuyện về thất bại, về sự kém cỏi, về việc cuộc đời này không công bằng? Cháu đã từ chối viết thêm những chương mới, chỉ vì sợ rằng nó cũng sẽ đau như chương đầu tiên.”
An im lặng. Cổ họng cậu nghẹn lại. Lời ông Kiên như một nhát dao mổ phanh tâm can cậu. Cậu luôn tin mình là kẻ thất bại, bởi vì cậu đã từng thất bại vài lần. Cậu đã để câu chuyện cũ đó định hình nên toàn bộ con người mình.
(mặt trái của niềm tin, thay đổi niềm tin, niềm tin và cuộc sống, sức mạnh của câu chuyện, trải nghiệm mới)
Phần 2: ‘Trên Đời Này Làm Gì Có Người Tốt!’ – Tấm Màn Che Của Những Câu Chuyện Cũ
Thấy An có vẻ đã thông suốt phần nào, ông Kiên mỉm cười, đẩy đĩa bánh quy về phía cậu. “Ăn đi cho đỡ căng thẳng. Giờ tới câu chuyện thứ hai, hài hước hơn một chút.”
“Cháu thấy cuộc sống này tệ bạc lắm chú ạ,” An thở dài, cầm một chiếc bánh lên. “Làm gì cũng phải tính toán thiệt hơn. Ra đường thì sợ lừa đảo. Đồng nghiệp thì đâm sau lưng. Cháu tin chắc một điều: trên đời này làm gì có người tốt theo đúng nghĩa, toàn là lợi dụng nhau thôi.”
Ông Kiên bật cười ha hả. “Lại một niềm tin nữa! Chú đố cháu biết, niềm tin này từ đâu ra?”
“Thì từ những gì cháu đã trải qua,” An nhún vai. “Cháu từng cho bạn thân vay tiền rồi mất cả bạn lẫn tiền. Cháu từng bị người lạ lừa mua hàng dỏm. Toàn những câu chuyện buồn.”
“Đúng! Lại là ‘câu chuyện’,” ông Kiên búng tay. “Những câu chuyện cháu trải qua đã xây nên một bức tường thành kiên cố, với tấm biển to đùng ghi chữ ‘Cảnh giác với tất cả mọi người’. Bức tường đó bảo vệ cháu, nhưng nó cũng cô lập cháu. Giờ chú với cháu làm một thí nghiệm nhỏ nhé?”
“Thí nghiệm gì ạ?”
“Bây giờ là 7 giờ tối. Chú với cháu sẽ đi một vòng quanh khu này, và thử tìm kiếm một người tốt thực sự. Một người làm việc tốt mà không cần được ghi nhận, không vụ lợi. Nếu trong một tiếng nữa mà không tìm thấy, chú sẽ trả tiền cà phê cho cháu cả tháng.”
An nhếch mép cười. Một kèo quá thơm. Cậu chắc mẩm mình sẽ thắng.
Họ mặc áo mưa, dắt xe ra khỏi quán. Nhiệm vụ bắt đầu. Điểm đến đầu tiên là một ngã tư đông đúc. Một bà cụ bán vé số làm rơi xấp vé số xuống vũng nước. Một thanh niên bảnh bao dừng xe SH lại, nhặt giúp bà.
“Đấy! Người tốt đấy!” ông Kiên huých tay An.
An bĩu môi. “Chú nhìn kìa, anh ta vừa nhặt vừa cầm điện thoại lên nhờ người đi đường quay clip. Tí nữa là có ‘content sống đẹp’ trên TikTok thôi. Vụ lợi cả.”
Ông Kiên không tranh cãi. Họ đi tiếp. Họ thấy một nhóm bạn trẻ đang phát cơm cho người vô gia cư. An lại lắc đầu. “Chú nhìn cái băng rôn to đùng sau lưng họ kìa. Tên một công ty thực phẩm chức năng. Phát cơm để PR thương hiệu thôi chú ơi.”
Gần một tiếng trôi qua, An càng lúc càng đắc thắng. Mọi hành động tốt đẹp mà họ thấy dường như đều có một mục đích ẩn giấu phía sau. Đúng như niềm tin của cậu.
Khi chỉ còn 5 phút, An hí hửng nói: “Sắp được uống cà phê miễn phí rồi chú ơi!”
Ông Kiên chỉ im lặng, rẽ vào một con hẻm nhỏ, tối om và ẩm ướt. Cuối con hẻm, dưới ánh đèn vàng vọt, có một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Bên trong, một người phụ nữ trạc 40 tuổi, dáng người khắc khổ, đang cặm cụi dạy một đám trẻ con lem luốc đánh vần. Tấm bảng đen đã cũ, phấn viết chỉ còn mẩu ngắn.
“Đây là lớp học tình thương của chị Lan,” ông Kiên nói nhỏ. “Chị ấy là công nhân vệ sinh. Ban ngày đi làm, tối về mở lớp dạy miễn phí cho đám trẻ con trong xóm lao động này. Mười năm nay rồi, không một đồng lương, không một ai tài trợ. Thỉnh thoảng chú mang cho ít sữa, ít bánh, chị ấy còn ngại.”
An đứng chết trân. Cậu nhìn vào bên trong. Cậu thấy ánh mắt bọn trẻ sáng lên khi đọc được một chữ mới. Cậu thấy nụ cười móm mém của chị Lan khi xoa đầu một đứa bé. Không có máy quay phim, không có băng rôn quảng cáo. Chỉ có sự cho đi thuần khiết và lặng thầm.
Một câu chuyện mới.
Một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì An từng biết. Nó không ồn ào, không hào nhoáng, nhưng nó là sự thật. Nó đang diễn ra ngay trước mắt cậu. Bức tường thành trong lòng An bắt đầu xuất hiện những vết nứt đầu tiên.
Trên đường về, An không nói lời nào. Cậu không thắng cược, nhưng cậu đã nhận được một thứ còn quý giá hơn tiền cà phê cả tháng. Đó là cơ hội để thay đổi niềm tin, để nhìn thế giới bằng một lăng kính bớt xám xịt hơn.
(mặt trái của niềm tin, thay đổi niềm tin, niềm tin và cuộc sống, sức mạnh của câu chuyện, trải nghiệm mới)
Phần 3: Tình Yêu Là Trò Lừa Đảo? Cú Lật Kèo Ngoạn Mục Của Những Trải Nghiệm Mới
Họ quay trở lại quán, mưa đã ngớt. Ông Kiên pha cho An một tách trà gừng nóng.
“Giờ thì cháu đã tin là có người tốt rồi chứ?”
An gật đầu, mặt hơi đỏ. “Cháu đã quá võ đoán. Nhưng còn một chuyện nữa chú ạ… Chuyện tình cảm.”
An kể về mối tình sâu đậm 4 năm của mình, kết thúc bằng việc bị bạn gái “cắm sừng” với một người đàn ông giàu có hơn. Vết thương lòng đó khiến An xây dựng một niềm tin sắt đá khác: “Tình yêu đích thực không tồn tại. Phụ nữ bây
giờ chỉ yêu tiền. Hôn nhân chẳng qua là một bản hợp đồng kinh tế.”
Ông Kiên lắng nghe, không phán xét. Khi An dứt lời, ông chỉ hỏi một câu. “Cháu đã từng đến thăm một viện dưỡng lão chưa?”
Câu hỏi không hề liên quan khiến An ngớ người. “Dạ chưa… để làm gì ạ?”
“Cuối tuần này, đi với chú. Không cần làm gì cả, chỉ cần quan sát thôi. Hãy cho mình cơ hội có thêm những trải nghiệm mới, những câu chuyện mới về tình yêu.”
Chủ nhật, An miễn cưỡng đi cùng ông Kiên đến một viện dưỡng lão ở ngoại ô. Khung cảnh ở đây yên bình nhưng đượm buồn. An đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến sự cô đơn của tuổi già. Nhưng những gì cậu thấy lại một lần nữa làm lung lay thế giới quan của mình.
Cậu thấy một ông cụ 80 tuổi, tay run run, đang kiên nhẫn bón từng thìa cháo cho người vợ bị tai biến nằm liệt giường. Ông vừa bón vừa kể chuyện ngày xưa họ hẹn hò. Ánh mắt ông nhìn bà vẫn lấp lánh như thuở ban đầu.
Cậu thấy một bà cụ ngày nào cũng ra cổng ngồi, tay cầm chiếc lược cũ, chờ người chồng bị lẫn đi lang thang đâu đó được các cô điều dưỡng tìm về. Việc đầu tiên bà làm khi gặp lại ông là chải lại mái tóc bạc cho ông thật ngay ngắn.
Và đặc biệt nhất là câu chuyện của ông bà Tám, hai người gặp và yêu nhau chính tại viện dưỡng lão này khi cả hai đều đã ở tuổi “thất thập cổ lai hy”. Họ không có tiền bạc, không có tương lai dài rộng. Họ chỉ có những buổi chiều cùng nhau ngồi đọc báo, cùng nhau chăm sóc chậu hoa nhỏ trước phòng. Tình yêu của họ nhẹ nhàng, trong veo, không một chút toan tính.
An ngồi lặng lẽ ở một góc sân, quan sát tất cả. Những câu chuyện này, chúng không có trên phim ảnh sướt mướt, cũng không có trong những bài viết “ngôn tình” trên mạng. Chúng là những câu chuyện tình yêu thật nhất, bền bỉ nhất, vượt qua cả thử thách của thời gian, bệnh tật và nghèo khó.
Niềm tin “tình yêu là trò lừa đảo” của An bỗng trở nên thật nhỏ bé và nông cạn. Nó được xây dựng chỉ từ một câu chuyện thất bại của riêng cậu, trong khi ngoài kia có hàng vạn, hàng triệu câu chuyện khác về sự hy sinh và lòng chung thủy mà cậu chưa từng biết đến. Cậu đã tự nhốt mình trong nhà tù của sự tổn thương mà không hề hay biết.
(mặt trái của niềm tin, thay đổi niềm tin, niềm tin và cuộc sống, sức mạnh của câu chuyện, trải nghiệm mới)
Kết Luận: Cập Nhật ‘Phần Mềm’ Niềm Tin – Bạn Là Tác Giả, Hãy Viết Nên Một Câu Chuyện Mới
Trời đã về khuya. An và ông Kiên ngồi trong quán cà phê vắng khách. An cảm thấy mình như một người khác. Vẫn là cậu, nhưng nhẹ nhõm và sáng suốt hơn rất nhiều.
“Cháu hiểu rồi chú ạ,” An nói, giọng đầy thành khẩn. “Niềm tin của chúng ta giống như một phần mềm trong máy tính. Nó được lập trình bởi những ‘dữ liệu’ là các câu chuyện và trải nghiệm mà chúng ta nạp vào. Nếu chúng ta chỉ nạp vào những câu chuyện buồn bã, thất bại, tiêu cực, ‘phần mềm’ đó sẽ chạy một chương trình bi quan và bế tắc.”
Ông Kiên gật đầu hài lòng. “Đúng vậy. Và một phần mềm không được cập nhật sẽ trở nên lỗi thời, chạy chậm, thậm chí gây hại cho cả hệ thống. Cuộc sống của những người không chịu thay đổi, những người 40 tuổi mà suy nghĩ y hệt lúc 18, thực ra rất đáng buồn. Họ đã từ chối ‘update’ phiên bản tốt hơn của chính mình.”
“Vậy làm sao để ‘update’ ạ?”
“Bằng cách chủ động tìm kiếm và nạp vào những ‘dữ liệu’ mới, những câu chuyện mới. Đừng chỉ ngồi một chỗ và chờ cuộc đời ban phát. Nếu cháu tin rằng mình kém cỏi, hãy tham gia một khóa học và kể cho mình nghe câu chuyện về việc chinh phục một kỹ năng mới. Nếu cháu tin rằng không có tình yêu đích thực, hãy ra ngoài, tham gia các câu lạc bộ, các hoạt động từ thiện, đến những nơi có những con người coi trọng giá trị sâu sắc, và cho mình cơ hội được ‘thấy’ những câu chuyện tình yêu khác. Đừng sợ sự thay đổi. Hãy tin vào năng lực phân tích và cảm nhận của chính mình.”
Ông Kiên vỗ vai An. “Cháu không cần phải đập bỏ hoàn toàn niềm tin cũ. Cháu chỉ cần ‘xoay trục’, ‘đổi góc nhìn’. Hãy trân trọng những câu chuyện cũ như một phần của quá khứ, nhưng đừng để chúng quyết định tương lai của cháu. Cháu là tác giả của cuộc đời mình. Đừng để người khác, hay một vài trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ, giành lấy cây bút đó.”
An bước ra khỏi quán cà phê. Cơn mưa đã tạnh hẳn. Bầu trời đêm trong vắt, lấp lánh vài ngôi sao. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu hít một hơi thật sâu và cảm thấy lồng ngực mình căng tràn hy vọng.
Cậu biết hành trình phía trước sẽ không dễ dàng. Việc viết nên những câu chuyện mới đòi hỏi sự dũng cảm để bước ra khỏi vùng an toàn. Nhưng bây giờ, cậu đã có một niềm tin mới, một niềm tin được nâng cấp và mạnh mẽ hơn tất cả: “Tôi có thể thay đổi, và cuộc đời tôi đáng giá để có những câu chuyện tốt đẹp hơn.”
Và đó, chính là sự khởi đầu cho tất cả.
Niềm Tin Cũ / Giới Hạn (Dựa trên CÂU CHUYỆN CŨ) | Công Thức “UPDATE” Niềm Tin (Tạo ra CÂU CHUYỆN MỚI) |
---|---|
Vấn đề 1: Giới hạn thể chất/năng lựcNiềm tin: “Tôi không làm được. Cơ thể/năng lực của tôi đã hỏng/yếu rồi.” | Công thức: Hành động lặp lại + Ghi nhận tiến bộ nhỏ |
Vấn đề 2: Mất niềm tin vào con ngườiNiềm tin: “Trên đời này không có người tốt, tất cả đều vụ lợi.” | Công thức: Chủ động tìm đến môi trường mới |
Vấn đề 3: Mất niềm tin vào tình yêuNiềm tin: “Tình yêu đích thực không tồn tại, chỉ toàn toan tính, lừa dối.” | Công thức: Quan sát những hình mẫu khác |
CÔNG THỨC CHUNG (Áp dụng cho mọi vấn đề)Niềm tin: “Tôi đang mắc kẹt.” | Công thức: TRẢI NGHIỆM MỚI > NIỀM TIN CŨ |
Làm sao để thay đổi niềm tin tiêu cực đã ăn sâu vào đầu mình rồi?

Rất khó để “xóa” một niềm tin cũ, cũng giống như bạn không thể quên đi một ký ức vậy. Thay vào đó, bí quyết ở đây là hãy tạo ra những câu chuyện mới mạnh mẽ hơn để “ghi đè” lên nó.
Thay vì ngồi một chỗ và đấu tranh với suy nghĩ cũ, bạn hãy đứng dậy và đi tìm một trải nghiệm mới. Ví dụ, nếu bạn tin mình không có duyên, hãy thử tham gia một lớp học kỹ năng nào đó. Câu chuyện mới của bạn có thể không phải là “tôi đã tìm thấy tình yêu”, mà đơn giản là “tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị với người bạn mới”. Nhiều câu chuyện nhỏ như vậy sẽ dần dần làm lung lay niềm tin cũ của bạn.
Nhỡ đâu khi tôi cố gắng tìm trải nghiệm mới, tôi lại gặp phải thất bại và càng tiêu cực hơn thì sao?
Đây là một nỗi sợ hoàn toàn chính đáng! Bí quyết là hãy bắt đầu thật nhỏ. Đừng đặt mục tiêu quá lớn lao ngay từ đầu.
Thay vì tìm kiếm “người tốt hoàn hảo”, hãy bắt đầu bằng việc quan sát và ghi nhận một hành động tử tế nhỏ trên đường.
Thay vì đặt mục tiêu “thay đổi cuộc đời”, hãy bắt đầu bằng việc “hoàn thành một việc nhỏ mình chưa từng làm”. Mỗi thành công nhỏ là một câu chuyện chiến thắng, giúp bạn xây dựng sự tự tin. Kể cả khi thất bại, hãy xem nó như một “dữ liệu” chứ không phải “bản án cuối cùng”. Thu thập đủ dữ liệu, tự khắc bạn sẽ tìm ra con đường đúng.
Bài viết tương tự
Niềm tin tài chính của bạn mạnh đến mức nào
Mặt trái của niềm tin: Những câu chuyện thực tế
(mặt trái của niềm tin, thay đổi niềm tin, niềm tin và cuộc sống, sức mạnh của câu chuyện, trải nghiệm mới)
Comments (No)