✅Rốt cuộc “mất kết nối” là gì và tại sao nó lại phổ biến đến vậy?
✅Làm sao để thoát khỏi vòng lặp vừa nghiện mạng xã hội, vừa cảm thấy cô đơn?
An là một chàng trai điển hình của thế kỷ 21. Anh sống trong một căn hộ chung cư sáng sủa, có công việc thiết kế đồ họa tự do mà nhiều người mơ ước, và sở hữu một chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất. Cuộc sống của An, nhìn từ bên ngoài, có vẻ hoàn hảo. Nhưng đằng sau cánh cửa căn hộ luôn đóng kín, một câu chuyện khác đang diễn ra, một câu chuyện mà chính An cũng không muốn thừa nhận.
Combo Bệnh Thời Đại: Khi An Lạc Lõng Giữa Thế Giới Số
Mỗi ngày của An bắt đầu và kết thúc bằng ánh sáng xanh từ màn hình. Anh thức dậy, việc đầu tiên là với tay lấy điện thoại, lướt qua một lượt các mạng xã hội. Anh thấy bạn bè đi du lịch, đồng nghiệp cũ khoe xe mới, và những người nổi tiếng có một cuộc sống xa hoa. Một cảm giác trống rỗng mơ hồ bắt đầu len lỏi trong lòng anh.
Công việc của An đòi hỏi sự sáng tạo, nhưng “nguồn cảm hứng” của anh lại đến từ việc cuộn vô tận trên các trang web thiết kế và mạng xã hội. Anh gọi đó là “nghiên cứu”, nhưng thực chất, anh đang rơi vào một cái hố không đáy của sự so sánh và tự ti. An có hàng ngàn “bạn bè” trực tuyến nhưng cả tuần chẳng nói chuyện trực tiếp với ai ngoài cô bán hàng ở cửa hàng tiện lợi. Buổi tối, anh thường đặt đồ ăn nhanh, vừa ăn vừa xem một series phim nào đó, rồi lại lướt điện thoại cho đến khi ngủ thiếp đi.
An chính là nạn nhân hoàn hảo của một “combo” bệnh thời đại mà anh không hề hay biết: nghiện mạng xã hội, cô đơn và một cảm giác mơ hồ rằng anh ghét cuộc đời mình. Anh ghét sự lặp lại nhàm chán, ghét những thiết kế vô hồn mình tạo ra, và đôi khi, anh ghét chính bản thân mình vì đã không sống một cuộc đời năng động hơn, tích cực hơn, phát triển hơn.
Cuộc “Khảo Sát” Bất Ngờ và Lời Thức Tỉnh
Bước ngoặt xảy ra vào một chiều thứ Bảy, khi Minh, người bạn thân từ thời đại học, đột ngột đến thăm mà không báo trước. Minh là một gã hoàn toàn trái ngược với An. Anh ta làm hướng dẫn viên du lịch, da ngăm đen vì nắng gió và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
“Ê ông tướng, sao trông như cái xác khô vậy?” Minh vừa nói vừa ném bịch trái cây lên bàn, đảo mắt một vòng quanh căn phòng bừa bộn của An.
An chỉ nhún vai, mắt vẫn không rời màn hình máy tính. “Bận việc ấy mà.”
Minh kéo một cái ghế, ngồi đối diện An và nhìn thẳng vào mặt bạn mình. “Này, tôi hỏi ông cái này, trả lời thật lòng nhé.”
“Gì?” An lơ đãng.
“Đừng có lo, tôi không ghi âm đăng báo đâu. Chỉ là một cuộc khảo sát mini thôi,” Minh cười, cố làm không khí nhẹ nhàng hơn. “Tôi hỏi thiệt nè, trong ba cái này: một là nghiện lướt điện thoại, hai là thấy cô đơn, ba là nhiều lúc chán đời, ghét chính mình. Ông thấy mình dính mấy cái?”
Câu hỏi của Minh như một mũi kim châm thẳng vào quả bóng bay mà An đang cố gắng thổi phồng mỗi ngày. An giật mình, lần đầu tiên thực sự ngẩng lên nhìn bạn mình. “Sao… sao ông lại hỏi vậy?”
“Thì tôi đi nhiều, gặp nhiều người. Tôi thấy nhiều đứa bạn tôi, cả đồng nghiệp nữa, đứa nào cũng cắm mặt vào điện thoại lúc đi cà phê, rồi về nhà lại than không ai hiểu mình. Tôi tò mò xem ông bạn vàng của tôi có nằm trong số đó không thôi,” Minh nói, giọng điệu vẫn vui vẻ nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
An im lặng. Anh không thể nói dối. “Dạ có,” An lí nhí, câu trả lời thốt ra gần như theo bản năng. Nguyên văn, đó là sự thừa nhận đầu tiên của anh sau rất nhiều năm tự lừa dối.
Minh gật đầu, không tỏ ra ngạc nhiên. “Thế ông có thấy những người xung quanh ông bị cái ‘combo’ này nhiều không?”
“Nhiều,” An thừa nhận. “Rất nhiều.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó đã làm một điều mà hàng ngàn giờ lướt mạng không làm được: nó buộc An phải đối mặt với thực tế. Anh không hề ổn. Và anh không đơn độc trong sự bất ổn đó.
Mất Kết Nối: Gốc Rễ Của Mọi Vấn Đề
Minh không giảng giải đạo lý. Anh chỉ đơn giản chỉ ra một điều mà sau này An mới thấm thía.
“Ông biết vấn đề của ông, và của rất nhiều người khác, là gì không?” Minh hỏi. “Ba chữ thôi: Mất kết nối.”
An nhíu mày. “Mất kết nối?”
“Đúng vậy,” Minh giải thích. “Tại sao ông nghiện mạng xã hội? Vì đời thực của ông không đủ ‘wow’. Nếu đời thực của ông vui hơn, phiêu lưu hơn, ông sẽ muốn cất cái điện thoại đi. Tại sao ông cô đơn? Vì ông mất kết nối với con người thật xung quanh. Tại sao ông chán việc? Vì ông mất kết nối với chính công việc mình làm, không còn thấy ý nghĩa hay cảm xúc trong đó. Và tại sao ông ghét đời mình? Vì ông mất kết nối trầm trọng với cuộc sống và tệ hơn là với chính bản thân ông.”
Những lời của Minh như sấm động bên tai An. Anh nhận ra, cuộc sống ảo đã cho anh một liều thuốc giảm đau tạm thời, nhưng nó cũng đồng thời cắt đứt những sợi dây liên kết vô hình giữa anh và thế giới thực. Anh “thấy” mọi người sống, nhưng anh không “cảm nhận” được cuộc sống của chính mình.
“Vậy… phải làm sao?” An hỏi, giọng đầy hoang mang.
Minh cười toe toét. “Câu trả lời cũng đơn giản thôi. Mất kết nối thì phải học cách kết nối lại. Đây là nhiệm vụ cả đời đấy, ông bạn ạ. Nhưng nó là một kỹ năng, mà đã là kỹ năng thì phải ‘học hành’, phải ‘học tập’. Học rồi làm, học rồi tập luyện, từ từ sẽ giỏi lên. Chứ không có chuyện ‘học lụm’ hay ‘học húp’ một phát ăn ngay đâu.”
Học Cách “Kết Nối Chủ Tâm”: Một Kỹ Năng Cần “Học Hành”
Minh không bỏ rơi bạn mình sau khi “chẩn bệnh”. Anh đề xuất một phương pháp, một thử thách mà anh gọi là “Kết nối chủ tâm”.
“Nghe thì cao siêu, nhưng nó đơn giản lắm,” Minh nói. “Là khi ông làm gì, ông hãy đặt sự chú tâm của mình vào đó. Không phải kết nối kiểu lướt qua, kiểu não cá vàng, mà là kết nối có chủ đích. Chủ tâm đi trước, kết nối theo sau.”
Và hành trình “học hành” của An bắt đầu, không phải trong một lớp học hay qua một cuốn sách, mà bằng những trải nghiệm rất thật, đôi khi dở khóc dở cười.
Bài Tập Đầu Tiên: Chạm Vào Thiên Nhiên, Chữa Lành Tâm Hồn
Cuối tuần sau, Minh lôi An ra khỏi thành phố, đến một khu homestay nhỏ ven suối ở ngoại ô, nơi mà “mất sóng” là một đặc sản. An ban đầu càu nhàu, cảm giác bứt rứt như người nghiện thiếu thuốc. Tay anh theo thói quen cứ sờ vào túi quần tìm điện thoại.
“Bỏ nó vào ba lô đi,” Minh ra lệnh. “Giờ thực hành bài tập đầu tiên: chủ tâm kết nối với thiên nhiên.”
Minh kéo An ra bờ suối. “Cởi giày ra. Bước xuống nước đi.”
An ngần ngại, nhưng rồi cũng làm theo. Dòng nước mát lạnh đột ngột bao bọc lấy bàn chân anh. Anh giật mình vì cái lạnh, nhưng rồi một cảm giác dễ chịu lan tỏa. Anh đứng yên, cảm nhận từng viên sỏi nhỏ dưới lòng bàn chân, cảm nhận dòng nước đang chảy qua, mơn trớn da thịt.
“Thấy gì không?” Minh hỏi.
“Mát,” An trả lời đơn giản.
“Không, cảm nhận kỹ hơn đi. Ông đang kết nối đó,” Minh nói. “Cái tay của ông, hãy sờ vào một chiếc lá gần đây xem.”
An tò mò đưa tay sờ vào một chiếc lá dương xỉ. Anh cảm nhận được những đường gân lá, sự mềm mại nhưng cũng hơi ráp của nó. Anh chưa bao giờ để ý đến một chiếc lá kỹ đến vậy. Suốt ba ngày ở đó, An không làm gì to tát cả. Anh chỉ đi dạo quanh khu vườn, lắng nghe tiếng chim hót mà trước đây anh chỉ nghe qua ứng dụng điện thoại, ngửi mùi hoa dại, và sờ vào mọi thứ anh có thể: thân cây xù xì, những cánh hoa mỏng manh, dòng nước suối mát rượi.
Dần dần, sự bồn chồn trong anh tan biến. Anh nhận ra, khi không có chiếc điện thoại, các giác quan của anh như được đánh thức. Anh có thể ngồi hàng giờ chỉ để nhìn một bông hoa, một điều mà trước đây anh cho là điên rồ. Anh đang kết nối.
Người Bạn Bốn Chân và Sức Mạnh Của Cái Vuốt Ve
Trở về thành phố, An cảm thấy khá hơn, nhưng sự trống vắng của căn hộ lại bắt đầu ập đến. Minh biết điều đó. Một hôm, anh gửi cho An một bức ảnh chụp một chú mèo lông xù màu đen, bị bỏ rơi ở một trạm cứu hộ. “Nó tên Mực. Nuôi không?”
An ban đầu từ chối. Anh cho rằng mình không đủ trách nhiệm. Nhưng hình ảnh đôi mắt to tròn, ngơ ngác của chú mèo cứ ám ảnh anh. Cuối cùng, anh đã đến và đón Mực về.
Việc chăm sóc Mực đã thay đổi hoàn toàn thói quen của An. Anh phải dậy sớm cho nó ăn, dọn dẹp cho nó. Nhưng điều kỳ diệu nhất đến từ những cái chạm. Mỗi tối, thay vì cắm mặt vào điện thoại, An dành thời gian vuốt ve Mực. Anh cảm nhận được bộ lông mềm mại, nghe tiếng nó gừ gừ đầy thỏa mãn.
Đó chính là kết nối chủ tâm với thú cưng. Khi vuốt ve Mực, An không chỉ cho đi sự quan tâm, mà anh còn nhận lại một cảm giác bình yên đến lạ. Anh cảm nhận được sự hạnh phúc của sinh vật nhỏ bé đang tin tưởng cuộn tròn trong lòng mình. Mực không phán xét, không so sánh. Nó chỉ đơn giản là ở đó, kết nối với An bằng thứ ngôn ngữ thuần khiết nhất. Niềm vui từ việc chăm sóc Mực là một niềm vui có thật, hiện hữu ngay trong khoảnh khắc.
Kết Nối Lại Yêu Thương: Cái Nắm Tay Hơn Vạn Lời Nói
Hành trình kết nối của An tiếp tục với những người thân yêu. Anh nhận ra, đã lâu rồi anh chưa về thăm bố mẹ, những cuộc gọi của anh luôn vội vã và thiếu tập trung.
Cuối tuần đó, anh lái xe về quê. Anh không cắm cúi vào điện thoại nữa. Anh ngồi xuống, thực sự lắng nghe mẹ kể chuyện hàng xóm, nghe bố phàn nàn về giá phân bón. Khi mẹ đưa cho anh một đĩa trái cây, anh nắm lấy bàn tay bà. Anh cảm nhận được những vết chai sần vì năm tháng làm lụng.
“Tay mẹ lạnh thế,” An buột miệng.
Mẹ anh ngạc nhiên, rồi cười hiền. “Già rồi, máu huyết không lưu thông tốt như tụi bay.”
Chỉ một câu hỏi thăm đơn giản, một cái nắm tay chủ tâm đã khiến khoảng cách giữa hai mẹ con như được xóa nhòa. Anh nhận ra rằng kết nối với người thương không cần những lời hoa mỹ, nó đến từ sự quan tâm chân thành trong từng cử chỉ nhỏ nhất. Một cái ôm, một cái nắm tay khi đặt trọn sự chú tâm vào đó, nó chứa đựng nhiều thông điệp hơn vạn lời nói sáo rỗng. Tình yêu cần một nguyên liệu cốt lõi, đó là sự kết nối.
Tìm Lại “Dòng Chảy” Trong Công Việc
Thử thách lớn nhất của An là với công việc. Anh vẫn cảm thấy chán ghét những bản thiết kế phải làm theo yêu cầu. Minh lại cho anh một lời khuyên: “Hãy chủ tâm kết nối với công việc của ông. Kể cả khi ông ghét nó, hãy cố làm nó với sự chú tâm và trách nhiệm cao nhất.”
An quyết định thử. Với một dự án thiết kế logo cho một tiệm bánh nhỏ, thay vì làm cho xong, anh bắt đầu chú tâm. Anh dành thời gian nói chuyện với người chủ tiệm, nghe câu chuyện khởi nghiệp của họ. Khi bắt tay vào thiết kế, anh chú tâm vào từng đường nét, từng màu sắc. Anh cảm nhận được cây bút kỹ thuật số lướt trên màn hình, cảm nhận sự hòa quyện của các gam màu nóng để tạo ra cảm giác ấm áp, thân thiện.
Anh không còn nghĩ đến thời gian, không còn bị xao nhãng bởi những thông báo trên mạng xã hội. Anh đang ở trong “trạng thái dòng chảy” (flow) – một trạng thái mà anh đã đọc được ở đâu đó nhưng chưa bao giờ trải nghiệm. Anh hoàn toàn đắm chìm và kết nối với công việc.
Kết quả, bản thiết kế của anh không chỉ đẹp về mặt kỹ thuật, mà nó còn có hồn. Người chủ tiệm bánh đã vô cùng xúc động vì nó truyền tải được đúng tinh thần mà họ muốn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, An cảm thấy tự hào về công việc của mình. Anh nhận ra, kể cả trong những việc mình không thích, chỉ cần đặt sự chú tâm vào đó, mình có thể tìm thấy một vẻ đẹp, một sự an ủi nào đó.
Cái Kết: Một Cuộc Đời Năng Động Hơn, Tích Cực Hơn
Một năm sau cuộc “khảo sát” của Minh, An đã là một người hoàn toàn khác. Anh vẫn làm công việc thiết kế, vẫn sống trong căn hộ đó, nhưng cuộc sống của anh không còn là một vòng lặp vô hồn.
Anh có những quy tắc riêng: không dùng điện thoại một giờ sau khi thức dậy và một giờ trước khi đi ngủ. Cuối tuần, anh thường cùng Minh đi leo núi hoặc đơn giản là ra công viên đi dạo, để chân trần trên cỏ. Chú mèo Mực giờ đã béo ú, trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu. Những cuộc gọi về cho bố mẹ trở nên thường xuyên và chất lượng hơn.
Công việc của An ngày càng thăng hoa vì anh đã tìm thấy cách kết nối với từng dự án. Anh không còn là một cái máy làm việc, mà là một người kể chuyện bằng hình ảnh.
An không hoàn toàn từ bỏ mạng xã hội, nhưng anh sử dụng nó một cách có chủ đích, như một công cụ chứ không phải một cái nạng cho tâm hồn. Anh hiểu rằng, hạnh phúc và sự đủ đầy không đến từ thế giới ảo, mà đến từ sự kết nối sâu sắc với thế giới thực: với thiên nhiên, với con người, với công việc, và quan trọng nhất, với chính bản thân mình.
Cuộc đời của An cuối cùng đã trở nên năng động hơn, tích cực hơn, và không ngừng phát triển. Anh đã học được bài học quan trọng nhất: niềm vui sống không phải là thứ để tìm kiếm ở đâu xa, nó nằm ngay trong khả năng “kết nối chủ tâm” của chúng ta với từng khoảnh khắc bình dị của cuộc đời. Và đó là một kỹ năng mà bất kỳ ai cũng có thể “học hành” và luyện tập mỗi ngày.
Áp Dụng Câu Chuyện Của An Vào Cuộc Sống Của Bạn Như Thế Nào?
Câu chuyện của An không phải là một câu chuyện cổ tích. Đó là một hành trình hoàn toàn có thể thực hiện được. Nếu bạn cũng đang cảm thấy mình bị “mất kết nối”, hãy thử áp dụng những bài học này vào cuộc sống của chính mình:
- Tự “Khảo Sát” Bản Thân: Hãy thành thật với chính mình. Bạn có đang dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội không? Bạn có cảm thấy cô đơn ngay cả khi ở giữa đám đông? Bạn có thường xuyên cảm thấy chán nản với cuộc sống hiện tại? Việc nhận ra vấn đề là bước đầu tiên và quan trọng nhất để giải quyết nó.
- Bắt Đầu Từ Những “Kết Nối Chủ Tâm” Nhỏ Nhất: Bạn không cần phải đi đến một nơi không có sóng điện thoại. Hãy bắt đầu ngay tại nơi bạn đang ở:
- Với Thiên Nhiên: Khi đi bộ, hãy thử chạm vào một chiếc lá cây, cảm nhận nó. Dành 5 phút đứng trên bãi cỏ ở công viên. Khi trời mưa, hãy lắng nghe tiếng mưa rơi thay vì cắm tai nghe.
- Với Thú Cưng: Nếu bạn có thú cưng, hãy dành 10 phút mỗi ngày chỉ để vuốt ve và chơi với chúng mà không cầm điện thoại. Cảm nhận bộ lông, lắng nghe nhịp thở của chúng.
- Với Người Thân Yêu: Trong bữa ăn tối, hãy đặt điện thoại sang một bên. Khi nói chuyện với ai đó, hãy nhìn vào mắt họ và thực sự lắng nghe. Hãy thử nắm tay người bạn đời, bố mẹ hoặc con cái của bạn và cảm nhận hơi ấm từ họ.
- Với Công Việc/Học Tập: Trước khi bắt đầu công việc, hãy hít thở sâu ba lần. Cố gắng chỉ làm một việc tại một thời điểm. Thay vì lướt điện thoại trong giờ giải lao, hãy đi lại và vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Kiên Nhẫn – Đây Là Một Quá Trình “Học Hành”: Giống như học một ngôn ngữ mới hay một môn thể thao, việc “kết nối chủ tâm” cần thời gian để trở thành thói quen. Sẽ có những ngày bạn quên mất và quay lại với thói quen cũ. Đừng nản lòng. Điều quan trọng là nhận ra và nhẹ nhàng đưa bản thân trở lại. Hãy tin vào quá trình.
Lời Kêu Gọi Hành Động: Hãy Bắt Đầu Kết Nối Ngay Hôm Nay
Cuộc sống thực sự, với tất cả vẻ đẹp, sự hỗn loạn và những niềm vui bình dị, đang diễn ra ngay xung quanh bạn, không phải trên màn hình điện thoại. Thuốc giải cho sự trống rỗng của thời đại số chính là sự kết nối chân thật.
Bạn không cần phải đợi đến một kỳ nghỉ hay một biến cố lớn lao để thay đổi. Hãy bắt đầu ngay hôm nay, ngay bây giờ. Hãy đặt điện thoại xuống, dù chỉ trong 5 phút. Hãy pha một tách trà và thực sự cảm nhận hương vị của nó. Hãy gọi cho một người bạn cũ và thực sự lắng nghe giọng nói của họ. Hãy bước ra ngoài và cảm nhận ánh nắng trên da của bạn.
Hành trình tìm lại một cuộc đời năng động hơn, tích cực hơn, và phát triển hơn bắt đầu từ một quyết định đơn giản: quyết định kết nối. Cuộc sống đích thực đang chờ đợi bạn trải nghiệm.
Chủ Đề / Thực Trạng | Nguyên Nhân Gốc Rễ & Giải Pháp |
---|---|
“Combo Bệnh Thời Đại” (Nghiện mạng xã hội, cảm giác cô đơn, chán ghét bản thân) | Nguyên nhân: Quá sa đà vào thế giới ảo, liên tục so sánh, thiếu gắn kết đời thực → khiến cuộc sống trở nên trống rỗng. |
Cốt Lõi Vấn Đề: “Mất Kết Nối” | Nguyên nhân sâu xa: Xa rời thiên nhiên, xa cách con người, thiếu gắn bó với công việc – và tồi tệ nhất là xa lạ với chính mình. |
Giải Pháp Căn Bản: “Kết Nối Chủ Tâm” | Cách làm: Tập trung trọn vẹn vào từng khoảnh khắc. Đây là kỹ năng cần rèn luyện có chủ đích, không phải “mì ăn liền”. |
Bài Tập 1 – Kết Nối Với Thiên Nhiên | Thực hành: Tắt điện thoại. Cảm nhận bằng giác quan: chạm vào lá cây, đi chân trần trên cỏ, lắng nghe tiếng chim. Đây là nền tảng chữa lành. |
Bài Tập 2 – Kết Nối Với Thú Cưng | Thực hành: Vuốt ve, chơi đùa, tận hưởng sự tương tác thuần khiết và niềm vui tự nhiên mà chúng mang lại. |
Bài Tập 3 – Kết Nối Với Người Thương | Thực hành: Bỏ điện thoại xuống. Lắng nghe sâu, nhìn thẳng vào mắt, trao cái chạm có ý nghĩa (nắm tay, ôm). Thể hiện sự quan tâm chân thành. |
Bài Tập 4 – Kết Nối Với Công Việc / Học Tập | Thực hành: Dù thích hay không, hãy làm với sự tập trung và trách nhiệm cao nhất. Tìm ý nghĩa trong quá trình, để chạm đến “dòng chảy” (flow). |
Mục Tiêu Sau Cùng | Kết quả: Không phải từ bỏ công nghệ, mà là làm chủ nó. Tìm thấy niềm vui, ý nghĩa và sự đủ đầy trong đời sống thực để sống tích cực, năng động và phát triển hơn. |
Rốt cuộc “mất kết nối” là gì và tại sao nó lại phổ biến đến vậy?
Hiểu đơn giản, mất kết nối là tình trạng tâm trí và cảm xúc của bạn không còn đồng điệu với cuộc sống thực tại.
Bạn có thể đang ăn một bữa cơm ngon nhưng đầu óc lại ở trên mạng xã hội, đang ở cạnh người thân nhưng lại cảm thấy xa lạ. Nó phổ biến vì cuộc sống hiện đại với công nghệ và mạng xã hội đã vô tình tạo ra một khoảng cách lớn giữa “con người online” và “con người thật” của chúng ta, dẫn đến cảm giác trống rỗng và lạc lõng.
Làm sao để thoát khỏi vòng lặp vừa nghiện mạng xã hội, vừa cảm thấy cô đơn?
Chìa khóa nằm ở việc thừa nhận rằng gốc rễ của vấn đề là do mất kết nối với đời thực. Thay vì tìm kiếm sự công nhận bên ngoài, bạn hãy thử chủ động tạo ra những kết nối nhỏ trong đời thực.
Bắt đầu bằng việc đơn giản như cất điện thoại khi đi cà phê với bạn bè, hoặc dành 15 phút mỗi ngày để chơi với thú cưng. Chính những hành động nhỏ này sẽ dần kéo bạn ra khỏi vòng lặp đó.
“Kết nối chủ tâm” nghe có vẻ phức tạp, thực hành nó có khó không?
Nghe thì hơi “cao siêu” nhưng thực ra lại cực kỳ đơn giản! “Kết nối chủ tâm” chỉ là “làm gì biết nấy” mà thôi. Như là lúc bạn uống cà phê, hãy thực sự cảm nhận vị đắng, mùi thơm của nó thay vì vừa uống vừa lướt điện thoại. Hay khi nắm tay một người, hãy cảm nhận hơi ấm của họ. Nó không khó, chỉ là một thói quen mà chúng ta đã vô tình lãng quên trong cuộc sống vội vã.
Bài viết tương tự
Lắng Nghe Thấu Cảm: Nói 1 Câu “Vô Duyên” Trong Phỏng Vấn Và Nhận Được Việc
Mất kết nối: Phương pháp nhìn, nghe, chạm
Comments (No)