✅Làm sao để hết vô duyên ngay lập tức không?
✅Làm sao để biết một câu đùa của mình là hài hước hay đã đi quá giới hạn thành vô duyên?
Tại một quán cà phê yên tĩnh nép mình bên bờ sông Hàn, Đà Nẵng, Tài vừa kết thúc một cuộc gọi video đầy ắp tiếng cười với đối tác làm ăn bên kia bán cầu. Anh ngả người ra ghế, mỉm cười một mình, trong đầu vẫn còn vang vọng lại câu chuyện đùa mà anh vừa kể.
Người đối tác hỏi anh có tin gì mới không, và Tài, với vẻ mặt tỉnh bơ, đã bịa ra một câu chuyện động trời: “Có chứ! Nhỏ anh tính lấy làm vợ bé nó bỏ anh đi lấy chồng khác rồi. Đau đớn, thất vọng vô cùng.”
Bên kia đầu dây, người bạn phá lên cười, và Tài cũng không nhịn được. Họ hiểu rằng đó chỉ là một lời nói đùa, một cách để bắt đầu câu chuyện thêm phần thú vị. Nhưng chính khoảnh khắc vô thưởng vô phạt ấy đã gieo vào đầu anh một dòng suy nghĩ miên man về ranh giới mong manh giữa hài hước và vô duyên, giữa một lời nói đùa và một lời nói dối.
Chương 1: Nói Đùa, Nói Xạo và Lời Hứa Của Gã Thầu Xây Dựng
Sự khác biệt cơ bản giữa nói đùa và nói xạo nằm ở một thứ duy nhất: kỳ vọng.
Khi Tài nói đùa, anh không hề có một chút kỳ vọng nào rằng người nghe sẽ tin vào câu chuyện “vợ bé” của mình. Ngược lại, anh cố tình làm cho nó trở nên vô lý một cách trắng trợn, như một tín hiệu ngầm rằng “Này, tôi đang đùa đấy!”. Mục đích cuối cùng là tạo ra tiếng cười, một sự kết nối vui vẻ.
Anh nhớ lại lần đầu gặp vợ mình. Khi cô ấy hỏi một câu khá riêng tư: “Anh ngủ với bao nhiêu cô gái rồi?”, thay vì đưa ra một con số cụ thể, anh đã chọn cách phóng đại nó lên đến mức không tưởng.
“Năm đứa? Mười đứa? Em đùa anh à?” – Anh nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm trọng – “Phải là năm ngàn, mười ngàn đứa chứ! Hàng tốt như anh ai mà không muốn.”
Tất nhiên, vợ anh đã không tin. Không một ai có thể tin được điều đó. Anh không có ý định để cô tin. Đó là một lời nói đùa, một cách để phá vỡ sự ngượng ngùng và thể hiện sự tự tin một cách hài hước.
Ngược lại hoàn toàn, lời nói dối lại chứa đầy kỳ vọng rằng người nghe phải tin. Nó được xây dựng dựa trên sự lừa dối có chủ đích. Anh lại nghĩ về gã thầu xây dựng tên Hồng Tấn của công ty Tầm Cao Mới ở Đà Nẵng. Gã đã quả quyết rằng sẽ hoàn thành ngôi nhà của anh đúng tiến độ. Gã nói với một sự chắc chắn, đưa ra những lời hứa hẹn mà gã thừa biết mình sẽ không bao giờ thực hiện. Gã có kỳ vọng rằng Tài sẽ tin không? Có chứ. Gã còn cố tình làm mọi cách để Tài tin vào lời nói của gã.
Khi một lời nói dối đi kèm với hành vi chiếm đoạt một thứ gì đó của người khác – trong trường hợp này là tiền của Tài – thì nó không còn là nói xạo đơn thuần nữa. Nó đã trở thành lừa đảo.
Đó chính là ranh giới. Nói đùa là một nghệ thuật giao tiếp, còn nói xạo là một công cụ của sự lừa dối. Tài tin rằng, đặc biệt ở Việt Nam, nơi văn hóa “mặt mũi” và “sĩ diện” đôi khi khiến con người trở nên quá nghiêm túc, việc tập luyện kỹ năng nói đùa một cách thông minh là vô cùng cần thiết. Nó giúp con người cởi mở hơn, linh hoạt hơn trong giao tiếp. Anh thường tự mình luyện tập bằng cách nói đùa với những người bán hàng ở chợ, những người bạn thân quen. Những câu chuyện vô lý, hài hước giúp cái miệng anh trở nên dẻo dai hơn, và đầu óc cũng nhanh nhạy hơn.
Nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy. Đôi khi, một lời nói đùa, dù không có ác ý, lại có thể vượt qua ranh giới của sự hài hước và rơi thẳng xuống vực thẳm của sự vô duyên.
Chương 2: “Chim Của Em Có Tươi Không?” và Định Nghĩa Của Sự Vô Duyên
Ký ức đưa Tài trở về một buổi tối nhậu cách đây vài tháng. Anh đi cùng một nhóm bạn, trong đó có một người tên Hùng. Họ vào một quán ăn chuyên bán các món về gia cầm. Khi một cô bé nhân viên trẻ măng, rụt rè mang menu ra, Hùng liếc nhìn rồi cất giọng oang oang, cố tình nhấn nhá từng chữ:
“Em ơi, cho anh hỏi… CHIM của em bán ở đây… nó có TƯƠI không?”
Hùng lặp lại câu hỏi đó vài lần, đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “chim” và “tươi”, kèm theo một nụ cười mà anh ta cho là hóm hỉnh. Không khí trong bàn bỗng dưng chùng xuống. Vài người cười gượng, còn Tài thì cảm thấy một sự khó chịu và xấu hổ lan tỏa. Cô bé nhân viên mặt đỏ bừng, lúng túng không biết trả lời sao.
Đó chính là một ví dụ điển hình của sự vô duyên.
Tài ngẫm nghĩ, từ “vô duyên” trong tiếng Việt thật sự rất đặc biệt. Trong tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha, không có một từ nào có thể lột tả hết ý nghĩa của nó. Người ta có thể nói “impolite” (bất lịch sự) hay “rude” (thô lỗ), nhưng nó không đủ. “Vô duyên” là một khái niệm sâu sắc, gắn liền với văn hóa coi trọng sĩ diện của người Việt. Nó không chỉ là một hành động, mà là một sự lệch pha trầm trọng trong giao tiếp.
Vậy, điều gì đã biến câu nói của Hùng thành một thảm họa giao tiếp? Tài nhận ra rằng, sự vô duyên không đến từ bản thân câu nói, mà nó được tạo ra bởi sự kết hợp sai lầm của ba yếu tố cốt lõi. Anh gọi đó là “công thức của sự vô duyên”.
Chương 3: Công Thức Của Sự Vô Duyên – Hoàn Cảnh, Con Người và Thời Điểm
Một lời nói hay hành động chỉ trở nên vô duyên khi nó vi phạm một hoặc cả ba quy tắc sau:
1. Sai Hoàn Cảnh (Context):
Cùng là câu nói đùa về “chim”, nhưng nếu Hùng nói câu đó khi chỉ có mấy anh em bạn bè thân thiết đang ngồi với nhau ở một không gian riêng tư, có lẽ mọi người sẽ chỉ phá lên cười. Nhưng đây là một quán ăn công cộng, một môi trường cần sự lịch sự tối thiểu. Giống như việc bạn có thể đùa giỡn thoải mái ở quán cà phê vỉa hè, nhưng không thể làm điều đó giữa một lễ cưới trang trọng. Hoàn cảnh quyết định mức độ phù hợp của lời nói.
2. Sai Con Người (Audience):
Người nghe là ai? Trong tình huống đó, đối tượng của câu đùa là một cô nhân viên trẻ, một người lạ. Cô ấy đang ở vị thế phải phục vụ khách hàng. Câu đùa mang ẩn ý về tình dục nhắm vào cô ấy là một sự thiếu tôn trọng nặng nề. Nếu đối tượng là một người bạn thân đã quá quen với những trò đùa của Hùng, phản ứng có thể đã khác. Khán giả chính là yếu tố quyết định lời nói của bạn là hoa hay là rác.
3. Sai Thời Điểm (Timing):
Giả sử, nhóm của Tài đã đến quán này rất nhiều lần, quen biết và thường xuyên trêu đùa vui vẻ với cô nhân viên kia. Giữa họ đã có một mối quan hệ thân thiết nhất định. Thì có lẽ, vào một thời điểm thích hợp, một câu đùa tương tự (dù vẫn cần tiết chế) có thể sẽ được chấp nhận. Nhưng đây là lần đầu họ gặp cô bé. Thời điểm hoàn toàn sai. Mối quan hệ chưa được xây dựng, sự tin tưởng bằng không.
Chính sự kết hợp tai hại của cả ba yếu tố này: sai hoàn cảnh, sai con người, và sai thời điểm, đã biến một câu nói vốn dĩ để đùa vui trở thành một hành động vô duyên đến mức đáng xấu hổ. Hiểu được công thức này, Tài cũng bắt đầu vạch ra cho mình những cách đối phó khác nhau, tùy thuộc vào đối tượng “vô duyên” mà anh gặp phải.
Chương 4: Đối Phó Với Người Thân Vô Duyên – Sức Mạnh Của Sự Im Lặng
Tài hình dung, nếu người nói câu đó không phải là Hùng, mà là một ông chú trong họ hàng, một người lớn tuổi hơn anh. Theo văn hóa Việt Nam, việc “dạy đời” người lớn là điều tối kỵ. Vậy anh sẽ làm gì?
Anh sẽ không nói một lời nào.
Nhưng sự im lặng của anh sẽ không phải là sự đồng tình. Ngay khi ông chú cất lời, Tài sẽ thể hiện sự không đồng ý của mình qua giao tiếp phi ngôn ngữ (non-verbal communication).
Anh sẽ hơi nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, có thể là một cái lắc đầu nhẹ gần như không nhận ra. Anh sẽ không cười. Tuyệt đối không cười, ngay cả khi những người khác trong bàn đang cười gượng. Ánh mắt của anh sẽ cho cô bé nhân viên thấy rằng: “Anh không ủng hộ chuyện này. Anh không phải là loại người như vậy.”
Hành động này mang một ý nghĩa sâu xa hơn là chỉ phản đối. Nó phát đi một tín hiệu quan trọng: sự bất ngờ.
Nếu Tài lên tiếng: “Chú nói gì vô duyên vậy?”, nó ngụ ý rằng anh biết ông chú này vốn là người như thế và anh vẫn chọn đi cùng. Nhưng khi anh thể hiện sự ngạc nhiên trên nét mặt, nó có nghĩa là: “Tôi không thể ngờ chú lại nói một điều như vậy. Tôi bị sốc.” Điều này vừa giúp anh tách mình ra khỏi hành động xấu xí đó, vừa không tạo ra một cuộc đối đầu trực tiếp với người lớn tuổi. Nó bảo vệ được cả thể diện cho anh và tránh được một cuộc xung đột không cần thiết.
Đó là cách đối phó với những người mà ta không thể lựa chọn cắt đứt mối quan hệ. Nhưng với bạn bè thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Chương 5: Vạch Rõ Ranh Giới Với Bạn Bè – Lựa Chọn Của Sự Trưởng Thành
Trở lại với câu chuyện của Hùng, vì Hùng là bạn, Tài có trách nhiệm phải thẳng thắn.
Trong bữa ăn đó, anh cũng sẽ giữ im lặng và thể hiện thái độ không đồng tình như cách anh làm với người chú. Nhưng sau khi bữa ăn kết thúc, anh sẽ tìm một lúc riêng tư để nói chuyện với Hùng.
“Hùng này,” – Anh sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc – “Lần sau đi ăn, mày đừng nói đùa kiểu đó nữa. Mày thấy cô bé nhân viên khó xử không? Mày nói như vậy làm mất hết cơ hội của anh em mình. Tao muốn cua con bé đó, thằng Cường cũng muốn, thằng Phát cũng muốn. Mày một câu nói vô duyên là rút hết đạn của cả đám rồi.”
Phản ứng của Hùng sẽ quyết định tương lai của tình bạn này.
Nếu Hùng nói: “Ừ tao biết rồi, tao xin lỗi. Lúc đó hơi quá chén,” thì vấn đề được giải quyết.
Nhưng nếu Hùng lại gạt đi: “Giỡn tí thôi mà, làm gì căng vậy?”, đó chính là lúc Tài phải đưa ra lựa chọn.
Anh sẽ nói thẳng: “Tao không thấy nó vui. Nếu mày thấy đó là bình thường và sẽ tiếp tục làm vậy trong tương lai, thì tao với mày không đi chung được nữa.”
Đây không phải là một lời đe dọa, mà là một sự khẳng định về giá trị cá nhân. Khi Hùng thực hiện hành động vô duyên, đó là lựa chọn của Hùng. Nhưng nếu Tài biết rõ bản chất của Hùng mà vẫn tiếp tục đi chơi cùng, thì đó là lựa chọn của Tài. Anh không thể đổ lỗi cho ai được nữa.
Sự trưởng thành chính là biết khi nào cần phải vạch ra ranh giới và sẵn sàng bước đi khỏi những mối quan hệ không còn phù hợp, những người không tôn trọng những giá trị cơ bản của mình.
Và rồi, dòng suy nghĩ đưa Tài đến bài học cuối cùng, cũng là bài học khó khăn nhất: đối mặt với sự vô duyên của chính bản thân mình.
Chương 6: Cái Tôi và Lời Góp Ý – Tấm Gương Khó Nhìn Nhất
Nhiều năm về trước, khi còn trẻ và đang cố gắng hẹn hò với những cô gái Mỹ, Tài đã từng là một kẻ vô duyên mà không hề hay biết.
Lúc đó, anh làm việc rất nhiều, thường xuyên mệt mỏi. Khi đi chơi, năng lượng của anh rất thấp. Anh không cười nhiều, không tỏ ra vui vẻ. Anh nghĩ rằng mình đang thể hiện một vẻ ngoài “cool ngầu”, nhưng thực chất, cái không khí nặng nề, thiếu sức sống mà anh tỏa ra lại khiến các cô gái cảm thấy khó chịu.
Một ngày nọ, một người bạn thân người Mỹ đã kéo anh ra một góc và nói: “Này Tài, tao phải nói với mày chuyện này. Cái cách mày hành động khi đi cùng mấy cô gái… nó hơi vô duyên. Mày làm họ không thoải mái.”
Ngay lập tức, cái tôi của Tài nổi lên như một con thú bị thương.
“Mày nói tao vô duyên á? Tao làm cái quái gì mà vô duyên? Mày nghĩ mày đang dạy đời tao cách cua gái hả?” – Anh đã nghĩ như vậy trong đầu. Sự tự ái bùng lên, khiến anh chỉ muốn gạt phắt lời góp ý đó đi.
Nhưng may mắn thay, giữa cơn sóng giận dữ của cái tôi, một câu hỏi lý trí đã kịp lóe lên trong đầu anh: “Khoan đã. Thằng này là bạn thân của mình. Nó muốn giúp mình hay muốn hại mình?”
Anh biết câu trả lời. Người bạn này không có lý do gì để hại anh cả. Anh ta đang cố gắng giúp. Và Tài đã lựa chọn hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ cái tôi qua một bên và lắng nghe.
“Tao đã làm gì sai?” – Anh hỏi lại với một thái độ cầu thị hơn.
Người bạn đã giải thích cặn kẽ về năng lượng, về sự mệt mỏi, về không khí tiêu cực mà anh vô tình tạo ra. Đó là một viên thuốc đắng, nhưng nó đã chữa được căn bệnh mà anh không hề biết mình mắc phải. Anh đã nhận ra, học hỏi và thay đổi.
Từ ngày đó, anh hiểu rằng, nhận ra sự vô duyên của người khác thì dễ, nhưng để thừa nhận sự vô duyên của chính mình thì cần một sự dũng cảm phi thường. Dũng cảm để đối mặt với cái tôi, dũng cảm để lắng nghe những lời góp ý chân thành, và dũng cảm để thay đổi.
Tài thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn ra dòng sông Hàn đang lững lờ trôi. Câu chuyện bắt đầu từ một lời nói đùa vô hại đã dẫn anh đi qua một hành trình chiêm nghiệm sâu sắc về nghệ thuật giao tiếp và đối nhân xử thế.
Anh nhận ra rằng, để sống một cuộc đời trọn vẹn và xây dựng những mối quan hệ bền chặt, con người không chỉ cần học cách nói chuyện hài hước, mà còn phải học cách nhận biết ranh giới của sự vô duyên. Phải biết cách đối phó với nó một cách khôn ngoan ở người khác, và quan trọng hơn cả, phải biết cách soi chiếu và gột rửa nó khỏi chính bản thân mình.
Trời Đà Nẵng về chiều thật đẹp. Tài mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Anh biết rằng, hành trình hoàn thiện bản thân là một con đường dài vô tận, và bài học về “sự vô duyên” hôm nay chỉ là một trong rất nhiều cột mốc quan trọng trên con đường đó.
Làm Sao Để Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân?
Câu chuyện của Tài là một tấm gương, và bây giờ là lúc bạn tự soi mình vào đó. Trở thành một người giao tiếp tinh tế không phải là tài năng thiên bẩm, đó là một kỹ năng cần được rèn luyện mỗi ngày. Dưới đây là những bài tập thực hành bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay:
1. Thực Hành “Bộ Lọc Ba Yếu Tố”: Trước khi bạn định nói một câu đùa hoặc một lời nhận xét có khả năng gây tranh cãi, hãy dừng lại một giây và tự hỏi:
- Hoàn Cảnh: Tôi đang ở đâu? Đây có phải là một môi trường phù hợp cho câu nói này không (công sở, đám tang, hay bàn nhậu thân mật)?
- Con Người: Tôi đang nói chuyện với ai? Họ là người lớn tuổi, phụ nữ, cấp trên, hay bạn bè chí cốt? Họ có đủ thân thiết để hiểu ý đùa của tôi không?
- Thời Điểm: Mối quan hệ của tôi và họ đang ở giai đoạn nào? Đây có phải là lúc thích hợp để bông đùa hay không? Chỉ cần 1-2 giây để bộ lọc này hoạt động, bạn sẽ tránh được 99% những tình huống “vô duyên” không đáng có.
2. Tập Lắng Nghe Phản Ứng Của Người Khác: Sau khi bạn nói, hãy quan sát. Đừng chỉ tập trung vào việc mình nói gì tiếp theo. Hãy nhìn vào nét mặt, ngôn ngữ cơ thể của người đối diện.
- Họ cười thật lòng hay cười gượng?
- Họ có né tránh ánh mắt của bạn không?
- Không khí có bị chùng xuống không? Những tín hiệu phi ngôn ngữ này là nguồn phản hồi vô giá, giúp bạn hiệu chỉnh cách giao tiếp của mình ngay lập tức.
3. Dũng Cảm Đón Nhận Lời Góp Ý: Sẽ có lúc ai đó (một người bạn tốt, người thân) góp ý rằng bạn đã “vô duyên”. Phản ứng đầu tiên của bạn có thể là tự ái, là phòng thủ. Hãy hít một hơi thật sâu và làm theo cách của Tài:
- Tách biệt con người và hành vi: Họ không tấn công con người bạn, họ chỉ đang nhận xét về một hành động cụ thể.
- Tự hỏi câu hỏi vàng: “Người này đang muốn giúp mình hay hại mình?”
- Nếu họ muốn giúp, hãy dẹp bỏ cái tôi và nói: “Cảm ơn bạn đã nói cho mình biết. Mình đã không nhận ra điều đó. Bạn có thể nói rõ hơn được không?” Đây là biểu hiện của sự trưởng thành và cầu tiến tột bậc.
4. Chủ Động Sửa Chữa: Nếu bạn lỡ lời, đừng lờ nó đi. Một lời xin lỗi chân thành có sức mạnh hàn gắn rất lớn. Chỉ cần nói đơn giản: “Lúc nãy tôi/anh/em có nói đùa hơi quá. Xin lỗi nếu điều đó làm bạn khó chịu nhé.” Hành động này không làm bạn yếu đi, ngược lại, nó cho thấy bạn là một người có trách nhiệm và biết tôn trọng cảm xúc của người khác.

LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC: Làm sao để hết vô duyên.
Cuộc sống là một chuỗi những tương tác. Mỗi lời nói chúng ta thốt ra đều có khả năng xây dựng một cây cầu hoặc dựng lên một bức tường. Lựa chọn nằm trong tay bạn.
Đừng chỉ đọc câu chuyện này như một sự giải trí. Hãy xem nó như một lời mời, một sự thúc giục để bạn bắt đầu hành trình tự hoàn thiện kỹ năng giao tiếp của mình. Hành trình đó không phải là để trở thành một người hoàn hảo không bao giờ mắc lỗi, mà là để trở thành một phiên bản tốt hơn, tinh tế hơn, và biết cách kết nối sâu sắc hơn với những người xung quanh.
Hôm nay, hãy bắt đầu bằng một hành động nhỏ. Có thể là lắng nghe nhiều hơn trong một cuộc trò chuyện, hoặc suy nghĩ kỹ hơn trước khi buông một lời nói đùa. Bởi vì từ những thay đổi nhỏ bé đó, bạn đang xây dựng nên một con người cuốn hút, đáng tin cậy và được mọi người yêu mến.
Nếu bạn thấy câu chuyện và những bài học này hữu ích, đừng ngần ngại chia sẻ nó cho những người bạn quan tâm. Và hãy để lại bình luận bên dưới về một tình huống “vô duyên” mà bạn đã từng trải qua hoặc chứng kiến, cùng nhau chúng ta sẽ học hỏi và trưởng thành hơn.
Hành trình của bạn bắt đầu ngay bây giờ!
| 🧩 VẤN ĐỀ / TÌNH HUỐNG | 💡 CÔNG THỨC / GIẢI PHÁP NHANH |
|---|---|
| Phân biệt Nói Đùa và Nói Dối | Nói Đùa = Lời nói vô lý + Không kỳ vọng người khác tin (🎯 Mục đích: Gây vui).Nói Dối = Lời nói sai sự thật + Có kỳ vọng người khác tin (🎭 Mục đích: Che giấu). |
| Nhận diện lời nói hoặc hành động Vô Duyên | Công Thức Vô Duyên = Lời nói/hành động + SAI (Hoàn cảnh + Con người + Thời điểm). |
| Ứng xử khi người thân hoặc người lớn tuổi Vô Duyên | Công Thức “Bất Ngờ” = Im lặng (không cười theo) + Giao tiếp phi ngôn ngữ (nhíu mày, nghiêm nét mặt) → Thể hiện không đồng tình mà vẫn giữ sự tôn trọng. |
| Xử lý khi bạn bè Vô Duyên | Công Thức “Ranh Giới” = Tỏ thái độ tại chỗ + Góp ý riêng tư + Sẵn sàng dừng chơi nếu họ không tôn trọng ranh giới. |
| Tự kiểm tra bản thân có Vô Duyên không | Công Thức “Tấm Gương” = Gạt bỏ cái tôi + Tự hỏi (“Người góp ý muốn giúp hay hại mình?”) + Lắng nghe để thay đổi. |
| Rèn luyện để bớt Vô Duyên, thêm Cuốn Hút | Công Thức “Bộ Lọc 3 Giây” = Trước khi nói, tự hỏi:1️⃣ Đúng Hoàn Cảnh chưa?2️⃣ Đúng Con Người chưa?3️⃣ Đúng Thời Điểm chưa? |
| Xử lý khi lỡ lời hoặc nói sai | Công Thức “Hàn Gắn” = Nhận lỗi + Xin lỗi chân thành → “Xin lỗi nhé, lúc nãy mình đùa hơi quá, mong bạn thông cảm.” |
Có cách nào để hết vô duyên ngay lập tức không?

Không có công tắc “tắt vô duyên”, nhưng có một cách giúp bạn cải thiện 90% ngay lập tức: đó là rèn luyện “Bộ Lọc 3 Giây”. Trước khi nói một điều gì đó, đặc biệt là một câu đùa, hãy dừng lại 3 giây và tự hỏi:
Hoàn cảnh: Chỗ này có phù hợp để nói điều này không?
Con người: Người nghe có đủ thân để hiểu trò đùa này không?
Thời điểm: Bây giờ nói ra có làm ai khó xử không?
Chỉ cần luyện tập thói quen này, bạn sẽ tự động cải thiện kỹ năng giao tiếp và trở nên tinh tế hơn rất nhiều.
Làm sao để biết một câu đùa của mình là hài hước hay đã đi quá giới hạn thành vô duyên?
Ranh giới nằm ở phản ứng của người nghe. Một câu đùa hài hước sẽ tạo ra tiếng cười thoải mái, không khí vui vẻ. Ngược lại, một câu đùa vô duyên sẽ tạo ra:
Sự im lặng khó xử.
Những nụ cười gượng gạo.
Người nghe (đặc biệt là đối tượng bị trêu chọc) sẽ tỏ ra lúng túng, bối rối hoặc tức giận.
Hãy tập quan sát nét mặt và không khí xung quanh sau khi bạn nói. Đó chính là câu trả lời chính xác nhất cho bạn.
Bài viết tương tự
Tử Tế Trước Hiểu Sau: Gặp Người Luôn Cau Có? Đừng Vội Đối Đầu
Làm sao để hết vô duyên là nói lố mà tích cực


Comments (No)