✅Tại sao trì hoãn cảm xúc (như đòi nợ, tỏ tình) lại khó ‘trị’ đến vậy?
✅Nhỡ tôi dùng ‘cách vượt qua sự trì hoãn’ 3 bước này mà tôi chờ mãi không thấy ‘Giờ Vàng’ thì sao?
✅Vậy làm sao để hết trì hoãn mấy việc ‘dễ’ như tập thể dục hay làm bài tập?
Nếu có một giải vô địch thế giới cho bộ môn “Trì Hoãn”, Trần Hoàng Nam chắc chắn sẽ giành huy chương vàng. Nhưng trớ trêu thay, anh ta có lẽ sẽ trì hoãn… không đi nhận giải.
Nam, 28 tuổi, là một lập trình viên. Nhìn bề ngoài, anh là một hình mẫu “con nhà người ta” điển hình. Anh chăm chỉ, siêng năng, và kỷ luật. Code của anh sạch sẽ. Áo sơ mi của anh luôn được ủi phẳng. Bàn làm việc của anh gọn gàng đến mức đáng sợ.
Nhưng đó chỉ là bề nổi.
Sâu thẳm bên trong, Nam là một “Vua Trì Hoãn” chính hiệu. Và anh không nói về kiểu trì hoãn thông thường.
Khi “Trì Hoãn Dễ” Không Còn Là Vấn Đề
Phải nói rõ, Nam đã vượt qua “cấp độ vỡ lòng” của sự trì hoãn từ lâu.
Những thứ như trì hoãn học bài? Xưa rồi. Nam có thể cày xuyên đêm.
Trì hoãn tập thể dục? Anh có thể không thích, nhưng anh vẫn đến phòng gym 3 lần một tuần. Anh hiểu rằng đó là những việc cần làm, và anh đã có đủ kỹ thuật để “lừa” bộ não của mình vào khuôn khổ.
Nhưng Nam đang vật lộn với một thứ khác, một con quái vật mà anh gọi là “Trì Hoãn Cấp Độ Trùm Cuối”.
Cấp Độ “Trùm Cuối” Của Trì Hoãn: Khi Cảm Xúc Nhảy Vào Cuộc
Đây là loại trì hoãn khó nhất, bởi vì nó không chỉ đơn thuần là lười biếng. Nó là sự trì hoãn bị trói chặt bởi hàng tấn cảm xúc phức tạp: Sợ hãi, ngại ngùng, tội lỗi, và cả sự… tử tế.
Nam có ba “con trùm” như vậy trong đời mình.
Con Trùm 1: Vụ Đòi Nợ.
Tuấn, bạn thân chí cốt của Nam. Thân từ cái thời tắm mưa cởi truồng. Ba tháng rưỡi trước, Tuấn kẹt tiền và mượn Nam 20 triệu, hứa “3 tháng tao trả”.
Bây giờ đã là 3 tháng rưỡi.
Nam cần tiền. Anh thực sự cần số tiền đó. Nhưng mỗi lần anh cầm điện thoại lên, định nhắn một câu: “Tuấn ơi, 20 triệu…”, tay anh lại run lên.
“Trời ơi, nó thân với mình lắm,” Nam tự nhủ. “Chắc nó đang kẹt thật. Mình đòi giờ có kỳ không? Lỡ nó nghĩ mình hẹp hòi thì sao?”
Thế là anh trì hoãn.
Mỗi ngày, anh chờ. “Biết đâu hôm nay nó nhớ ra nó nhắn trả mình?”
Và cái cảm xúc khó chịu đó cứ ách tắc ngay cổ họng. Nó không chỉ là bực. Nó là một cái “cả nùi” hổ lốn: vừa thương bạn, vừa giận bạn, vừa bực mình, vừa ngại ngùng. Nam thà mất 20 triệu còn hơn là phải trải qua cái cảm giác này.
Con Trùm 2: Vụ Xin Nghỉ Việc.
Nam muốn nghỉ việc. Không phải vì công ty tệ. Ngược lại là đằng khác.
Sếp của anh, anh Khoa, là một người sếp tuyệt vời. Anh Khoa đã dìu dắt Nam từ ngày anh còn là một thằng nhóc mới ra trường, ngơ ngác không biết đường. Mối quan hệ của họ đã vượt qua mức cấp trên – cấp dưới. Họ là anh em.
Nhưng Nam muốn ra làm riêng. Anh có một ước mơ, một kế hoạch đã ủ từ lâu. Về lý, mọi thứ đã rõ ràng.
Nhưng về tình… ôi thôi.
Nam không thể mở lời. Làm sao anh có thể nhìn vào mắt anh Khoa và nói: “Em muốn nghỉ”? Anh cảm thấy mình như một kẻ phản bội. Anh trì hoãn hết tuần này qua tháng nọ, bỏ lỡ hai cơ hội tốt để bắt đầu dự án của riêng mình.
Con Trùm 3: Vụ Tỏ Tình.
Linh, cô gái phòng kế toán.
Nam thích Linh. Rất thích. Anh thích cái cách cô cười, cái cách cô nhíu mày khi tập trung vào bảng Excel, và cả cái cách cô… hắt xì cũng đáng yêu.
Anh có 99% lý do để tin rằng Linh cũng “bật đèn xanh”.
Nhưng 1% sợ bị từ chối kia nó to như ngọn núi Everest.
“Lỡ người ta từ chối thì sao? Lỡ sau này gặp nhau ở công ty thì ngượng chết?”
Thế là, thay vì “ngõ lời thổ lộ”, anh chọn cách “ngõ… lơ”. Anh cứ trì hoãn, hy vọng một phép màu nào đó xảy ra, ví dụ như Linh sẽ chạy đến và nói: “Nam ơi, em thích anh!”
Ba con trùm. Ba sự trì hoãn gắn chặt với cảm xúc. Chúng rút cạn năng lượng của Nam, khiến anh mệt mỏi hơn cả việc code 12 tiếng liên tục.
Nam tự hỏi: “Tại sao giải quyết mấy bài toán logic khó thì mình làm được, mà giải quyết mấy chuyện cỏn con này lại khó đến thế?”
Và rồi, trong một buổi chiều mưa Sài Gòn buồn thối ruột, khi đang lướt mạng để… trì hoãn nốt công việc, Nam tình cờ nghe được một đoạn podcast.
Anh không nhớ tên người nói, nhưng anh nhớ như in cái “kỹ thuật” mà người đó chia sẻ. Một kỹ thuật kỳ lạ, đơn giản đến mức phi lý, nhưng dường như được thiết kế riêng cho “Trùm Cuối” của anh.
Công Thức 3 Bước “Kỳ Lạ” Để Diệt Trừ Trì Hoãn Cảm Xúc
Nam, với bản tính của một lập trình viên, ngay lập tức gọi nó là “Phương Pháp Tách Khối” (Unbundling Method). Anh quyết định thử nghiệm nó với con trùm dễ xơi nhất: Vụ Đòi Nợ.
Thử Nghiệm 1: Trùm Đòi Nợ (Tuấn)
Nam lấy sổ tay ra và làm theo đúng hướng dẫn.
Bước 1: Bóc Ra Phần Khó Nhất
Nam tự hỏi: “Trong toàn bộ sự việc ‘đòi nợ thằng Tuấn’, đâu là phần khó nhất, nặng nề nhất, khiến mình muốn chạy trốn nhất?”
Anh suy nghĩ.
- Việc mình cần 20 triệu? Không, đó là sự thật.
- Việc mình soạn tin nhắn? Cũng không hẳn. Mình có thể viết một tin nhắn rất hay.
- Việc Tuấn trả tiền? Càng không, mình mong nó trả mà.
Và rồi anh nhận ra.
“À. Khó nhất là cái khoảnh khắc bấm nút GỬI.”
Chính nó. Cái hành động nhấn ngón tay cái xuống màn hình, gửi đi thông điệp, và sau đó là sự chờ đợi hồi âm trong lo lắng. Đó chính là “ông cố nội của trì hoãn” mà anh đang đối mặt.
Bước 2: Làm Phần Dễ Trước (Sau Khi Đã Bỏ Đi Phần Khó)
“Okay,” Nam tự nhủ. “Giả sử mình đã ‘bóc’ cái nút GỬI kia vứt đi. Vậy nhiệm vụ còn lại là gì?”
Nhiệm vụ còn lại là: Soạn tin nhắn.
Một nhiệm vụ mà anh không cần phải gửi đi. Anh chỉ soạn và… để đó thôi.
Nam thấy nhẹ nhõm hẳn. Cái sức nặng 80 tấn trên vai anh bỗng giảm đi 70%. Anh mở phần Ghi chú (Notes) trên điện thoại và bắt đầu viết. Anh viết một cách cẩn thận, chân thành, không một chút oán giận:
“Hey Tuấn, dạo này sao rồi ông? Công việc ổn chứ? À, Tuấn ơi, hôm trước mày có mượn tao 20 triệu nói 3 tháng trả. Giờ 3 tháng rưỡi rồi. Tao đang hơi kẹt một chút, cuối tuần này mày thu xếp gửi lại cho tao được không? Nếu kẹt quá thì báo tao một tiếng nhé. Cà phê bữa nhé! Thân.”
Anh đọc lại. Hoàn hảo. Rất rõ ràng, rất tử tế, nhưng cũng rất dứt khoát.
Anh lưu nó vào Ghi chú. Anh không gửi. Anh tắt điện thoại và đi ngủ. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, anh ngủ ngon mà không mơ thấy tiền.
Bước 3: Chờ “Giờ Vàng” Năng Lượng
Sáng hôm sau, Nam thức dậy. Anh không nghĩ đến tin nhắn đó.
Anh đi làm. Anh có một cuộc họp thành công. Sếp khen ý tưởng mới của anh. Anh nhận được một email từ khách hàng nói rằng họ rất hài lòng với sản phẩm.
Buổi trưa, anh ăn một tô phở rất ngon.
Nam cảm thấy… “full năng lượng”. Anh cảm thấy vững chắc, sảng khoái, và yêu đời. Anh cảm thấy mình có thể giải quyết mọi thứ.
Trong lúc chờ thang máy, anh mở điện thoại ra. Anh vào Ghi chú. Anh thấy tin nhắn đã soạn sẵn.
Lúc này, nhiệm vụ của anh không còn là “Đòi nợ thằng bạn thân” đáng sợ nữa. Nhiệm vụ của anh bây giờ cực kỳ đơn giản, mang tính kỹ thuật thuần túy:
- Bôi đen toàn bộ (Select All).
- Chép (Copy).
- Mở Messenger.
- Tìm tên “Tuấn”.
- Dán (Paste).
- Gửi (Send).
Và trước khi bộ não trì hoãn của anh kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ngón tay anh đã nhấn nút GỬI.
Tada đa!
Nó đã được gửi đi. Tim anh đập nhanh một chút. Nhưng anh không sợ hãi như anh đã tưởng. Anh đang “mạnh mẽ”.
Năm phút sau.
Reng.
Tin nhắn từ Tuấn. Nam hít một hơi sâu.
“Trời đất ơi!!! Tao quên mất!!! Xin lỗi bạn hiền nhiều! Tao mải mê dự án mới quá. Ok ok, tao chuyển liền đây. Cảm ơn đã nhắc, không tao lại mang tiếng. Cuối tuần cà phê tao bao!”
Nam đứng ngây người trong thang máy.
Hàng tuần trời dằn vặt. Hàng tháng trời khó chịu. Cả một “cả nùi” cảm xúc hổ lốn. Tất cả… chỉ để giải quyết một cái “tao quên”??
Anh bật cười. Cười to. Anh nhận ra mình đã lãng phí quá nhiều năng lượng cho một nỗi sợ không có thật.
Thừa Thắng Xông Lên: Nam Áp Dụng Công Thức Mới
Nam cảm thấy như mình vừa tìm được “cheat code” của cuộc đời. Anh quyết định tiêu diệt nốt hai con trùm còn lại.
Thử Nghiệm 2: Trùm Xin Nghỉ Việc (Anh Khoa)
Nam biết đây là một “level” khó hơn. Cảm xúc ở đây sâu sắc hơn.
Bước 1: Bóc Ra Phần Khó Nhất
- Phần khó nhất là gì?
- Đó là khoảnh khắc phải nói ra câu: “Anh Khoa… em muốn xin nghỉ.”
- Đó là việc phải đối mặt với sự ngạc nhiên, có thể là thất vọng, của người anh mà anh kính trọng.
Bước 2: Làm Phần Dễ Trước
- Ok. Bỏ qua cuộc nói chuyện đó.
- Phần dễ còn lại là gì? Là soạn thảo một lá thư xin nghỉ việc và một cái dàn ý những điều sẽ nói.
- Nam dành cả tối Chủ Nhật. Anh viết một cái email. Không phải là email xin nghỉ. Mà là một email “Xin anh một cuộc hẹn riêng.”
- Anh viết tiếp một cái dàn ý chi tiết vào Ghi chú:
- Mở đầu: Cảm ơn anh Khoa về tất cả những gì anh đã dạy em.
- Lý do: Thú nhận về ước mơ làm riêng. Đây là về em, không phải về công ty hay về anh.
- Kế hoạch: Em sẽ ở lại bàn giao trong 2 tháng (thay vì 1 tháng) để đảm bảo mọi thứ chạy mượt mà.
- Kết: Mong vẫn được làm anh em của anh.
Anh soạn xong, cảm thấy nhẹ cả người. Kế hoạch đã rõ ràng.
Bước 3: Chờ “Giờ Vàng”
Thứ Ba tuần đó. Công ty vừa chốt được một dự án lớn. Mọi người đều vui vẻ. Anh Khoa gọi Nam vào phòng, vỗ vai anh: “Làm tốt lắm Nam! Em là trụ cột của team này đấy!”
Đó chính là nó. “Giờ Vàng”.
Nam đang ở trong trạng thái vững chãi nhất. Anh Khoa đang ở trong trạng thái vui vẻ nhất.
Nam hít một hơi, mỉm cười: “Cảm ơn anh. Nhân tiện… anh Khoa ơi, chiều mai anh em mình cà phê một chút được không? Em có chuyện này… chuyện cá nhân thôi, rất quan trọng, muốn tâm sự với anh.”
Anh Khoa ngạc nhiên một chút, nhưng gật đầu: “Ok em. 3 giờ nhé.”
Cuộc nói chuyện ngày hôm sau vẫn khó khăn. Vẫn có chút ngập ngừng. Nhưng vì Nam đã có “kịch bản” (phần dễ đã làm từ Bước 2), anh không bị cảm xúc cuốn đi. Anh nói rõ ràng, rành mạch, và đầy tôn trọng.
Anh Khoa lắng nghe. Anh ấy không thất vọng. Anh ấy nói: “Anh biết ngày này sẽ đến. Em có tài, em phải bay ra biển lớn chứ. Anh tự hào về em.”
Họ kết thúc buổi nói chuyện bằng một cái bắt tay thật chặt. Nam đã vượt qua con trùm thứ hai.
Thử Nghiệm 3: Trùm Tỏ Tình (Linh)
Nam nghĩ: “Hai con trùm kia mình còn diệt được, chẳng lẽ con trùm ‘tích cực’ này mình lại sợ?”
Bước 1: Bóc Ra Phần Khó Nhất
- Phần khó nhất: Bị từ chối. Cái cảm giác “quê độ” khi nói “Anh thích em” và nhận lại là “Em chỉ coi anh là anh trai.”
Bước 2: Làm Phần Dễ Trước
- Phần dễ: Soạn một tin nhắn ngỏ lời. Một tin nhắn đơn giản, không sến súa, và quan trọng nhất: không gửi vội.
- Nam lại mở Ghi chú:”Hi Linh, cuối tuần này em rảnh tối thứ 7 không? Anh biết một quán nướng mới mở ngon lắm. Anh muốn mời em đi ăn. À… và vì anh thích em nữa. 🙂 Nếu em không bận thì đi với anh nhé?”
Anh thấy cũng hơi sến, nhưng “chí mạng”. Anh lưu lại.
Bước 3: Chờ “Giờ Vàng”
Sáng thứ Sáu. Công ty có buổi “Happy Hour”. Mọi người đang trêu đùa nhau rất vui vẻ. Linh vừa kể một câu chuyện cười mà cả phòng cười nghiêng ngả. Không khí thật tuyệt.
Nam đang ở trạng thái “vui lây”. Anh thấy mạnh mẽ và… buồn cười.
Anh nghĩ: “Bị từ chối thì sao? Cùng lắm thì mình vẫn là đồng nghiệp tốt. Mà biết đâu…?”
Lúc này, kể cả bị từ chối, anh cũng đón nhận nó một cách dễ dàng. Vì anh đang “mạnh mẽ”.
Anh copy. Anh paste. Anh send.
Ting.
Năm giây sau, Linh “seen”.
Tim Nam đập như một cái máy khoan.
Mười giây…
Linh is typing…
Ba mươi giây… (sao cô ấy gõ lâu thế? Chắc là đang soạn một bài văn từ chối thật lịch sự.)
Ting.
“Em rảnh! 🙂
Và… anh chậm quá đấy. Em đợi mãi.”
Nam suýt làm rơi cái điện thoại. Anh ngẩng lên. Linh ở bên kia phòng, cũng đang nhìn anh. Cô nháy mắt và mỉm cười.
Trời ơi.
Nam nhận ra, cuộc đời anh đã có thể tốt đẹp hơn từ 6 tháng trước, nếu anh biết “Phương Pháp Tách Khối” này sớm hơn.
Quay Về “Trì Hoãn Dễ”: Bài Toán Tập Gym
Sau khi diệt xong 3 con trùm lớn nhất, Nam nhìn lại những sự trì hoãn “dễ” trong đời mình, như việc đi tập gym.
Anh tự hỏi: “Nếu phương pháp này áp dụng được cho chuyện khó, thì áp dụng cho chuyện dễ chắc chắn sẽ ngọt ngào hơn.”
Anh ngồi xuống và phân tích.
Tại sao mình trì hoãn tập thể dục?
Bước 1: Bóc Ra Phần Khó Nhất
- Sau một ngày làm việc mệt mỏi, phần khó nhất với Nam không phải là tập. Khi đã ở phòng gym, anh tập rất hăng.
- Phần khó nhất là cái khoảnh khắc phải quyuyết định đi tập.
- Nó là việc phải đứng dậy khỏi ghế sofa, thay bộ đồ công sở, xỏ giày, và bước ra khỏi cửa.
Bước 2: Làm Phần Dễ Trước
- Phần dễ còn lại là gì?
- Đó là: Chuẩn bị đồ tập.
- Tối hôm trước, Nam soạn sẵn túi đồ gym: quần áo, vớ, giày, bình nước. Anh không cất nó trong tủ. Anh để nó ngay cửa ra vào.
Bước 3: Áp Dụng
- Ngày hôm sau, 5 giờ chiều, Nam tan làm về nhà. Anh mệt. Anh muốn nằm vật ra sofa.
- Nhưng khi mở cửa, thứ đầu tiên anh thấy là cái túi gym.
- Nhiệm vụ của anh bây giờ không phải là “đi tập một tiếng mệt lử.”
- Nhiệm vụ của anh là: “Thay bộ đồ đã soạn sẵn này vào.”
- Anh làm được.
- Và khi đã mặc đồ tập, mang giày vào rồi, thì việc… không đi tập nó mới kỳ cục. Bộ não anh tự động chuyển sang chế độ: “Đã mặc đồ rồi thì đi thôi.”
Và anh đi.
Bài Học Của Nam: Chìa Khóa Nằm Ở Việc “Tách Khối” Cảm Xúc
Nam không trở thành một siêu nhân không bao giờ trì hoãn. Anh vẫn là anh.
Nhưng bây giờ, anh có một vũ khí bí mật.
Anh hiểu ra rằng, không có nhiệm vụ nào là 100% khó khăn. Hầu hết các nhiệm vụ “khó” thực ra chỉ là 90% công việc hậu cần đơn giản (soạn email, chuẩn bị đồ, viết kịch bản) và 10% là rào cản cảm xúc đáng sợ (nhấn nút gửi, mở lời, bước ra cửa).
Phương pháp 3 bước này, về bản chất, là một nghệ thuật:
- Tách rào cản cảm xúc (phần khó nhất) ra khỏi phần hậu cần.
- Làm phần hậu cần (phần dễ) trước để xây dựng đà.
- Chờ đến lúc bạn mạnh mẽ nhất (năng lượng cao nhất) để dùng toàn bộ sức lực của mình, vượt qua 10% rào cản cảm xúc kia trong một cú nhấp chuột, một lời nói, hoặc một bước chân.
Câu chuyện của Nam kết thúc một cách… không kịch tính lắm. Anh nghỉ việc, khởi nghiệp thuận lợi. Anh và Linh đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch cùng nhau. Anh và Tuấn vẫn là bạn thân, chỉ khác là bây giờ họ sòng phẳng về tiền bạc.
Nam đã không diệt được con quái vật trì hoãn. Anh chỉ đơn giản là đã “thuần hóa” nó. Anh học được cách bóc tách nó ra, nhìn thấu nó, và chỉ đối mặt với phần “lõi” đáng sợ nhất của nó vào lúc anh sẵn sàng nhất.
💡 Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?
Câu chuyện của Nam là một chiến lược tâm lý mà bạn có thể áp dụng ngay lập tức. Đừng chỉ đọc, hãy biến nó thành hành động. Đây là “bài tập về nhà” dành cho bạn:
Bước 1: Chọn “Con Trùm Trì Hoãn” Của Bạn
- Lấy một tờ giấy hoặc mở Ghi chú trên điện thoại.
- Viết ra MỘT điều bạn đang trì hoãn vì nó gắn liền với cảm xúc.
- Ví dụ: Góp ý với đồng nghiệp, gọi điện cho ba mẹ, đòi lại cuốn sách bạn thân mượn, bắt đầu học một kỹ năng mới (vì sợ thất bại), hay đơn giản là dọn dẹp căn phòng bừa bộn (vì cảm thấy quá tải).
Bước 2: Giải Phẫu “Con Trùm”
Nhìn vào nhiệm vụ đó và trả lời 2 câu hỏi:
- Phần Khó Nhất (10%) là gì? Đâu là khoảnh khắc khiến bạn sợ hãi nhất?
- Ví dụ: Khoảnh khắc nhấn nút GỬI email. Khoảnh khắc MỞ LỜI nói chuyện. Khoảnh khắc BƯỚC CHÂN ra khỏi cửa để đi tập.
- Phần Dễ (90%) là gì? Đâu là những công việc hậu cần, chuẩn bị mà bạn có thể làm mà không cần cảm xúc?
- Ví dụ: Soạn sẵn nội dung tin nhắn/email. Viết ra 3 gạch đầu dòng những điều cần nói. Chuẩn bị sẵn quần áo tập, giày, bình nước.
Bước 3: Hoàn Thành 90% “Phần Dễ” NGAY LẬP TỨC
- Đúng vậy, làm ngay bây giờ. Hãy soạn tin nhắn đó và LƯU VÀO NHÁP. Hãy chuẩn bị cái túi gym đó VÀ ĐỂ NGAY CỬA.
- Bạn sẽ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Gánh nặng đã giảm đi 90%. Bạn đã tạo ra “đà” cho hành động.
Bước 4: Chờ “Giờ Vàng” (Peak Energy)
- Hãy để cái 10% “khó nhất” đó lại.
- Chờ một khoảnh khắc trong ngày (hoặc ngày mai) khi bạn cảm thấy tốt nhất: sau khi uống một ly cà phê ngon, sau khi hoàn thành một công việc tốt, hoặc khi bạn vừa nghe một bản nhạc yêu thích.
- Khi bạn đang “mạnh mẽ”, hãy lấy 10% đó ra. Lúc này, nhiệm vụ của bạn chỉ đơn giản là: “Copy và Paste”. “Cầm túi đồ và bước đi”.
- Bạn sẽ vượt qua nó một cách đáng ngạc nhiên.
🏁 LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC
Sự trì hoãn không chỉ lấy đi thời gian của bạn; nó lấy đi cuộc sống của bạn. Nó lấy đi những cơ hội, những mối quan hệ, và sự bình yên trong tâm trí. Nỗi đau âm ỉ của việc ách tắc và tự dằn vặt còn tệ hơn rất nhiều so với sự khó chịu ngắn ngủi của một hành động dứt khoát.
Cuộc đời của Nam đã thay đổi chỉ vì anh ta quyết định “soạn” một tin nhắn.
Cuộc đời của bạn có thể thay đổi chỉ bằng một hành động nhỏ bạn làm ngay hôm nay.
Vì vậy, đừng trì hoãn nữa.
Hãy lấy “con trùm” của bạn ra và áp dụng phương pháp 3 bước này. Đừng chờ đợi một phép màu. Hãy tạo ra “Giờ Vàng” của chính mình.
Hãy làm điều đó ngay bây giờ. Và…
Hãy chia sẻ trong phần bình luận “con trùm trì hoãn” mà bạn sẽ tiêu diệt sau khi đọc bài viết này!
Việc bạn viết nó ra đã là bước đầu tiên của hành động. Hãy bắt đầu!
| Tên Bước | Diễn Giải & Hành Động Cốt Lõi |
|---|---|
| Bước 1: Bóc Tách Rào Cản | Xác định 10% khoảnh khắc khó nhất – điểm gây sợ/ngại và khiến bạn trì hoãn. Tự hỏi: “Khoảnh khắc nào trong việc này làm mình sợ nhất?” (VD: bấm GỬI, mở lời). |
| Bước 2: Chuẩn Bị Phần Dễ | Gác 10% khó lại, hoàn thành toàn bộ 90% phần dễ/hậu cần trước. (VD: soạn nháp tin nhắn, viết dàn ý, chuẩn bị sẵn đồ cần thiết). |
| Bước 3: Chờ “Giờ Vàng” | Đợi khoảnh khắc năng lượng cao nhất trong ngày rồi xử lý 10% phần khó. Lúc này chỉ cần: Copy → Paste → Gửi. |
Tại sao trì hoãn cảm xúc (như đòi nợ, tỏ tình) lại khó ‘trị’ đến vậy?
Bởi vì nó không chỉ là LƯỜI, mà nó còn là SỢ. Bạn sợ làm mất lòng, sợ bị từ chối, sợ làm tổn thương người khác.
Cái “cả nùi” cảm xúc (ngại, áy náy, bực bội) này nó nặng gấp 10 lần việc lười học bài. Nó làm bộ não bạn bị “đơ” và chọn cách trốn chạy.
Nhỡ tôi dùng ‘cách vượt qua sự trì hoãn’ 3 bước này mà tôi chờ mãi không thấy ‘Giờ Vàng’ thì sao?
“Giờ Vàng” không nhất thiết phải là lúc bạn “hoàn hảo 100%”. Nó chỉ đơn giản là khoảnh khắc bạn thấy ổn, không quá mệt mỏi, không quá tiêu cực.
Có khi nó chỉ là 5 phút sau khi bạn uống một ly cà phê ngon. Đừng chờ “hoàn hảo”, chỉ cần chờ lúc “tốt hơn”. Quan trọng là 90% (phần chuẩn bị) đã xong rồi.
Vậy làm sao để hết trì hoãn mấy việc ‘dễ’ như tập thể dục hay làm bài tập?
Áp dụng y hệt! Phương pháp này “trùm cuối” còn diệt được thì mấy việc này càng dễ.
Khó nhất là gì? (Xỏ giày vào và bước ra khỏi cửa).
Dễ là gì? (Tối hôm trước soạn sẵn quần áo, giày, vớ để ngay cửa).
Hành động: Tan làm về, thay đồ (vì nó đã ở đó) và đi. Khi bạn đã “lừa” mình làm được phần dễ, bạn sẽ có đà làm luôn phần khó.
Bài viết tương tự
Làm sao để nữ tính hơn? Hiểu sai 2 quy luật NÀY, bạn sẽ đánh mất ’10 năm vàng’
Nguồn
Làm sao để hết trì hoãn bằng cách làm việc dễ trước và đợi khi nào năng lượng cao thì làm việc khó


Comments (No)