Làm giàu dễ chỉ cần đầu tư nghiêm túc vào công sức, thời gian và tiền bạc. Để thành công, bạn cần từ bỏ những thú vui ngắn hạn như nhậu nhẹt, chơi bời, và tập trung vào phát triển bản thân và sự nghiệp.
Lý do mà anh nói rằng làm giàu dễ hơn làm bình dân là vì anh nhìn thấy ba yếu tố chính trong mọi con đường thành công: công sức, thời gian và tiền bạc“.
Tôi không hiểu rõ, nên anh tiếp tục giải thích: “Em thử nghĩ xem, ở Việt Nam mình có 100 triệu người, nếu em hỏi trong số đó bao nhiêu người muốn kiếm 5 triệu, 10 triệu mỗi tháng, anh dám chắc số lượng rất nhiều. Nhưng nếu em hỏi tiếp rằng, trong số đó có bao nhiêu người thật sự muốn kiếm 100 triệu một tháng và sẵn sàng trả giá cho điều đó bằng công sức, thời gian và tiền bạc, thì sao? Lúc này, số lượng sẽ giảm đi rất nhiều. Có thể chỉ còn năm mươi hay một trăm người thật sự muốn như vậy.”
Tôi thắc mắc: “Tại sao vậy anh? Nếu ai cũng muốn kiếm nhiều tiền thì tại sao ít người dám làm?”
“Không phải ai cũng hiểu rõ cái giá của việc làm giàu. Để đạt được mức thu nhập cao, em phải đầu tư rất nhiều công sức, thời gian và tiền bạc. Mà thật sự, rất ít người sẵn sàng hy sinh cả ba thứ này. Công sức thì không phải ai cũng đủ kiên trì để bỏ ra, thời gian thì nhiều người không sẵn sàng chờ đợi, và tiền bạc – khi phải mạo hiểm số vốn của mình, nhiều người sợ thất bại nên từ bỏ.”
Anh giải thích tiếp: “Nhiều người cho rằng không có công việc nào trả mức lương 100 triệu một tháng, nhưng thực tế là có. Cái khó không nằm ở tìm việc, mà là việc em có sẵn sàng bỏ công sức và thời gian để đạt đến mức lương đó không. Muốn làm lương cao, em phải sẵn sàng đối mặt với rất nhiều thách thức. Em phải chịu đựng áp lực, phải làm việc hơn 12 tiếng mỗi ngày, và sẵn sàng đầu tư vào bản thân và công việc. Nhiều người không chịu nổi cái giá đó.”
Công sức, Thời gian và Tiền bạc: Cái giá của sự làm giàu
Anh vẫn tiếp tục nói về công sức, thời gian và tiền bạc – ba yếu tố mà bất cứ ai muốn làm giàu đều phải hiểu và sẵn sàng đánh đổi. “Làm giàu dễ hơn làm bình dân,” anh khẳng định một lần nữa. Tôi ngồi lặng lẽ nghe anh kể về những bài học từ chính cuộc đời anh.
“Hồi trước, bạn bè anh hay rủ anh đi chơi gái, đi nhậu. Đi chơi gái? Nghe sướng đó chứ, nhưng nó chỉ mang lại niềm vui tạm thời, em hiểu không? Bạn bè bảo với anh rằng đi giải trí đi, tụi nó sẽ bao tiền cho anh, không cần lo lắng gì cả. Mà em biết không, dù không tốn đồng nào, nhưng anh vẫn từ chối.”
Tôi tò mò: “Tại sao anh lại từ chối? Miễn phí mà?”
Anh nghiêm túc giải thích: “Vì em thử nghĩ mà xem, khi em dành thời gian đi chơi gái hay đi nhậu, em mất công sức và thời gian mà lẽ ra em có thể dùng để làm những việc quan trọng hơn. Khi anh từ chối, không phải vì anh không muốn vui vẻ, mà vì anh nhìn xa hơn, anh không muốn mất thời gian vào những thứ không mang lại giá trị lâu dài.”
Công sức và cái giá của niềm vui ngắn hạn
Anh tiếp tục kể: “Bạn bè anh lúc đó, chúng nó nghĩ rằng sướng là được, miễn sao giải tỏa được căng thẳng. Nhưng em biết không, mỗi lần anh từ chối đi chơi, anh dành công sức để học hỏi, nghiên cứu về kinh doanh. Anh ngồi lại, đọc sách, học cách quản lý doanh nghiệp, tìm hiểu về thị trường, và phát triển kỹ năng bán hàng. Trong khi đó, tụi bạn của anh chỉ biết vui chơi, tiêu tiền vào những thứ không có giá trị lâu dài.”
“Cái giá của việc đi chơi gái hay đi nhậu không chỉ là tiền bạc, mà còn là công sức và thời gian của em. Khi em vui vẻ trong vài phút ngắn ngủi, thì công việc và sự phát triển cá nhân của em bị chậm lại. Em mất đi sự tập trung, mất đi động lực để tiếp tục học hỏi. Đó mới là cái giá thực sự.”
Thời gian không quay lại
Giọng anh trầm đi: “Thời gian là thứ em không bao giờ có thể lấy lại. Khi tụi bạn rủ anh đi nhậu, chúng nó bảo rằng ‘Anh đi đi, có sao đâu, uống vài ly là xong mà.’ Nhưng không, anh biết rằng mỗi giây phút mình bỏ ra phải có ý nghĩa. Nếu anh dành 6 tiếng đồng hồ để nhậu, thì đó là 6 tiếng đồng hồ mà anh mất đi cơ hội học hỏi, phát triển bản thân. Sau khi nhậu về, người mệt mỏi, đầu óc mụ mị, làm sao có thể sáng suốt để tiếp tục công việc vào ngày hôm sau?”
“Vậy anh không bao giờ đi nhậu sao?”
Anh lắc đầu “Không phải là anh không bao giờ đi, nhưng anh chọn lựa rất kỹ. Nếu cuộc gặp đó mang lại giá trị cho công việc của anh, nếu người mời nhậu có kiến thức, kinh nghiệm mà anh có thể học hỏi, thì anh sẵn sàng đi, thậm chí sẵn sàng trả tiền cho buổi đó. Nhưng nếu chỉ là nhậu cho vui, để lãng phí thời gian, thì anh sẽ từ chối ngay.”
Tiền bạc – Đầu tư đúng chỗ
Anh chuyển qua chủ đề về tiền bạc, một yếu tố quan trọng không kém: “Ngoài công sức và thời gian, em cũng phải biết sử dụng tiền bạc một cách thông minh. Bạn bè rủ anh đi chơi gái, nhậu nhẹt, có khi chúng nó bao hết tiền, nhưng tiền bạc không phải vấn đề chính. Cái vấn đề là em đang sử dụng tiền bạc của mình vào đâu. Em có thể dùng tiền đó để đầu tư vào bản thân, vào học hỏi, hoặc dùng nó để vui chơi một cách vô bổ.”
“Nhiều người không nhận ra rằng, tiền bạc không chỉ là số tiền em có, mà còn là cách em sử dụng nó. Nếu em dùng tiền để đầu tư vào kiến thức, vào kinh doanh, thì tiền bạc sẽ sinh thêm lợi nhuận. Nhưng nếu em dùng tiền để nhậu, chơi bời, thì tiền bạc chỉ mất đi mà không mang lại gì.”
Cái giá của sự làm giàu
Anh kết thúc câu chuyện bằng một lời khuyên : “Em thấy đó, công sức, thời gian và tiền bạc là ba yếu tố chính mà em phải đầu tư nếu muốn thành công. Làm giàu không khó, nhưng cái khó là em có sẵn sàng đánh đổi những thú vui ngắn hạn để tập trung vào mục tiêu dài hạn hay không. Những buổi nhậu, những cuộc chơi chỉ mang lại niềm vui tạm thời, nhưng nó sẽ cản trở em trên con đường làm giàu.”
Rõ ràng, để thành công lớn hơn, tôi cần phải học cách từ bỏ những thứ tạm bợ, tập trung đầu tư vào công sức, thời gian và tiền bạc một cách khôn ngoan. Anh đã cho tôi thấy rằng, làm giàu không chỉ đến từ việc làm việc chăm chỉ, mà còn từ những quyết định nhỏ nhặt hàng ngày, những lần từ chối niềm vui ngắn hạn để hướng đến tương lai dài lâu.
Comments (No)