Học mà không cần học: Bạn có đang bỏ lỡ “người thầy” vĩ đại nhất đời mình?

5/5 - (1 bình chọn)

✅Áp dụng kỹ năng “học mà không cần học” này có khó không? Bắt đầu từ đâu là dễ nhất?

✅Làm sao để “theo chuyện” mà không “nhảy vô họng” người khác, nhất là khi mình thấy họ sai rành rành?

✅Nếu chỉ “lắng nghe thấu hiểu” thôi thì mình “học” được gì? Ngồi im vậy có bị… vô dụng không?

Có một câu hỏi nghe qua vừa kỳ lạ vừa có chút… lười biếng: Liệu có bao giờ chúng ta có thể giỏi mà không cần học không?

Với một người như Nam, câu hỏi này từng là một trò đùa lố bịch. Nam là “chuyên gia” của mọi thứ. Anh đọc sách như ăn cơm, anh tham gia khóa học như đi chợ. Bất cứ ai trong văn phòng hay nhóm bạn có vấn đề, Nam luôn là người đầu tiên “ra rã” về việc “Hãy yêu lấy sự học! Học đi, học đi, học đi!” Anh nhai đi nhai lại thông điệp đó đến mức bạn bè đôi khi thấy anh thì… hơi ngán.

Thế rồi, cũng chính Nam, lại là người chứng minh cho điều ngược lại: Không cần học (theo kiểu truyền thống), mà vẫn có thể giỏi lên.

Câu chuyện này không dành cho các bạn học sinh, sinh viên. Các bạn, làm ơn, vẫn phải đến trường, vẫn phải học bài. Đừng hiểu lầm! Đây là câu chuyện dành cho những người đã “đi học rồi”, những người đang vật lộn với cuộc sống, bận rộn đến mức không còn thời gian để “chuyên chú đọc sách”.

Bản thân Nam đã trải qua một giai đoạn như vậy. Công việc ngập đầu, dự án dí sát nút. Quỹ thời gian của anh bị “phân mảnh”. Việc đọc một cuốn sách trở nên xa xỉ. Anh cảm thấy mình đang chững lại, đang “ngu” đi.

Nhưng chính trong những ngày tháng bận rộn đó, Nam vô tình phát hiện ra một “trường học” vĩ đại mà anh chưa bao giờ ghi danh: Trường Đời, với một môn học duy nhất có tên là “Theo Chuyện”.

Và đây là cách hành trình “học lỏm” của Nam bắt đầu.

Bài Học Đầu Tiên: Vụ Án “Hôm Nay Tôi Bị Bệnh” Và Cái Bẫy Của Giải Pháp

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng thứ Ba mưa rả rích. Nam bước vào văn phòng với một ly cà phê nóng, sẵn sàng cho một ngày chinh chiến. Bỗng, một tin nhắn Zalo nảy lên từ cô đồng nghiệp tên Linh.

“Nam ơi, hôm nay tôi bị bệnh rồi.”

Bộ não của Nam ngay lập tức vào chế độ “chuyên gia”. Phản xạ đầu tiên của anh là đưa ra giải pháp.

  • Nghĩ trong đầu: “Uống thuốc chưa? Mua thuốc X, thuốc Y ấy. Sổ mũi hả? Có cái thuốc này hay lắm…”

Nam gần như đã gõ xong dòng tin nhắn đề nghị một toa thuốc. Nhưng rồi anh khựng lại. Anh chợt nhớ đến một điều còn tệ hơn cả việc đưa ra giải pháp: đó là cướp diễn đàn.

  • Nghĩ trong đầu (phiên bản 2): “À, tôi cũng bị bệnh giống bạn nè. Hôm qua dầm mưa, giờ cũng sụt sịt…”

Anh nhận ra, Linh đang muốn chia sẻ. Nếu anh trả lời theo một trong hai cách trên, cuộc hội thoại sẽ chết yểu. Cách thứ nhất, Linh có thể chỉ “seen” rồi tự đi mua thuốc. Cách thứ hai, cô ấy sẽ phải quay sang… an ủi ngược lại anh. Cả hai cách, Nam đều không học được bất cứ điều gì.

Lần này, Nam quyết định thử một thứ khác. Anh quyết định “diệt luôn” cái nhu cầu nói chuyện của mình. Anh sẽ không nói về mình, cũng không đưa ra giải pháp. Anh sẽ chuyển từ “nói chuyện” (talk) sang “theo chuyện” (follow).

Nam gõ một câu đơn giản: “Trời, sao bệnh vậy bà?”

Một câu hỏi mở, không phán xét, chỉ đơn thuần là tò mò. Và thế là, cái đập nước được mở ra.

Linh bắt đầu kể: “Chắc thức khuya. Dạo này cày phim, tới 2 giờ sáng.”

Nam (tiếp tục follow): “Phim gì mà dữ vậy? Chỉ thức khuya thôi à?”

Linh: “Không. Thức khuya xong đói. Lại lôi mì gói ra ăn khuya. Ăn xong nằm lướt điện thoại thêm tiếng nữa. Sáng dậy uể oải, người cứ hay giận dữ vô cớ. Giờ thì cảm luôn.”

Nam ngồi im, đọc từng dòng tin nhắn. Anh không nói gì về tác hại của mì gói hay ánh sáng xanh. Anh chỉ “theo” câu chuyện. Và chỉ trong 5 phút, anh đã “học” được một điều cực kỳ quý giá.

Anh học được “căn nguyên của bệnh” ở cô đồng nghiệp. Anh nhìn thấy rõ một “profile” (hồ sơ) hoàn chỉnh của một người dễ bị bệnh: Thức khuya -> Ăn khuya -> Lướt điện thoại -> Giận dữ -> Bệnh.

Nam chợt rùng mình. Anh nhận ra, nếu anh muốn có một cuộc sống khỏe mạnh, anh chưa cần biết phải làm gì cao siêu. Anh chỉ cần nhìn vào cái “khuôn mẫu sống” của Linh và không giống họ là anh đã thành công 80%.

Cái tri thức này, nó không hề “bèo nhèo”. Nó là một bài học thực tế, quý giá mà không một cuốn sách self-help nào chỉ ra rõ ràng bằng một câu chuyện người thật việc thật. Nam thấy mình vừa “giỏi” lên một chút về sức khỏe, mà không cần đọc một trang sách y học nào. Anh chỉ cần… lắng nghe.

Bài Học Nâng Cao: Bữa Tối Cay Đắng Và Minh Triết Về Sự Tinh Tế

Nếu câu chuyện “bị bệnh” là một bài học đơn giản, thì bài học tiếp theo mà Nam “học lỏm” được lại đụng tới một thứ “tri thức rất cao” – đó là sự tinh tế và trí tuệ cảm xúc.

Hôm đó, Nam đi cà phê với Hùng, một người bạn khá thân. Hùng đang ở trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Anh ta than phiền về một người bạn chung khác tên Khoa.

“Tao thất vọng về thằng Khoa quá, Nam ạ,” Hùng nói, giọng đầy não nề.

Nam của ngày xưa, với cái “nhu cầu được nói” luôn sôi sục, sẽ ngay lập tức nhảy vào:

  • Phiên bản cũ: “Thôi bạn bè mà, có gì bỏ qua đi. Chắc nó vô ý thôi.” (Một lời khuyên sáo rỗng).
  • Phiên bản cũ (phán xét): “Mày cũng nên xem lại mình. Mày có khó tính quá không?” (Đổ lỗi cho nạn nhân).

Nhưng Nam của “hệ tư tưởng mới” – một người đang thực hành nghệ thuật “theo chuyện” – đã hoàn toàn khác. Anh phải tự nhắc nhở bản thân mình liên tục: “Bỏ nhu cầu nói ý kiến của mình! Bỏ đi! Follow thôi!”

Anh xem Hùng như một… người thầy. Một người thầy đang chuẩn bị giảng cho mình một bài học đắt giá mà mình không hề hay biết.

“Sao vậy ông? Kể nghe coi,” Nam hỏi, chân thành.

Hùng bắt đầu xả: “Nó ích kỷ lắm. Không bao giờ quan tâm tới cảm xúc của người khác. Hôm qua rủ tao đi ăn…”

“Ừ, đi ăn sao?” Nam tiếp tục “follow”.

“Menu đưa ra. Tao còn đang nhìn. Nó giành luôn cái menu, gọi một lèo 5 món nó thích. Nó không thèm hỏi tao một câu là ‘Mày muốn ăn gì không?’. Nó cứ tự ra quyết định hết! Tao ngồi đó cảm thấy mình như thằng vô hình, không bình đẳng trong tình bạn này!”

Hùng kể lể rất nhiều. Về những lần Khoa tự quyết định đi đâu, xem phim gì, làm cho Hùng cảm thấy mình bị “lọt thỏm”.

Nam cứ ngồi nghe. Anh không bênh Khoa, cũng không hùa vào chê Khoa. Anh chỉ hỏi chi tiết: “Cái vụ gọi đồ ăn đó, kể chi tiết hơn coi. Lúc đó mặt mày sao?”

Cuộc trò chuyện kết thúc sau một tiếng. Hùng đã nhẹ nhõm hơn vì được xả.

Còn Nam, anh thấy mình vừa tốt nghiệp một khóa học “Nghệ Thuật Giao Tế Thanh Lịch” trị giá ngàn đô.

Anh học được một bài học khổng lồ. Anh tin rằng Khoa không có ý xấu. Khoa chỉ đơn giản là… vô tình. Khoa thích món đó, Khoa gọi, và Khoa không nghĩ rằng hành động đó lại nghiêm trọng đến vậy.

Nhưng khi nghe Hùng kể, Nam mới nhận ra “nỗi đau của người khác” nó lớn đến mức nào. Hóa ra, chỉ một hành động vô tình như “giành gọi món” cũng có thể khiến một người bạn thân cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Từ hôm đó, cuộc đời Nam thay đổi. Khi đi ăn với bất kỳ ai, lúc menu được đưa ra, anh luôn chủ động đẩy menu về phía người kia và nói: “Bạn gọi món đi,” hoặc “Hôm nay bạn muốn ăn gì?”

Đây là minh triết. Đây là kỹ năng. Và Nam học được nó từ đâu? Không phải từ một cuốn sách dạy “Kỹ năng mềm”. Anh học được nó từ một người bạn đang thất vọng. Người bạn đó, trong khoảnh khắc đó, chính là thầy của anh.

Nam nhận ra, cuộc sống này đầy rẫy những bài học quý giá, chỉ cần anh chịu… im lặng.

Tại Sao Chúng Ta Thất Bại Trong Việc Học Từ Cuộc Sống?

Sau hai trải nghiệm “giác ngộ” đó, Nam bắt đầu phân tích. Tại sao từ trước đến nay mình lại bỏ lỡ nhiều cơ hội học tập như vậy? Anh phát hiện ra một sự thật phũ phàng: Con người ta bị ám ảnh bởi “nhu cầu được nói”.

Chúng ta không phải là thần thánh. Ngày chúng ta được sinh ra, chúng ta đã được lập trình sẵn cho việc mắc sai lầm.

Chúng ta phải té lên té xuống hàng trăm lần mới biết đi.

Chúng ta phải bi bô bập bẹ hàng ngàn lần mới biết nói.

Chúng ta phải đánh vần từng chữ mới biết đọc.

Bản chất của con người là “không hoàn thiện”. Chúng ta tốt hơn là bởi vì chúng ta học. Và sự học nó thiêng liêng ở chỗ đó.

Nhưng trớ trêu thay, khi lớn lên, chúng ta lại cho rằng mình “biết rồi”. Chúng ta yêu cái “nhu cầu được nói” của mình hơn là “nhu cầu được học”.

Khi thấy ai đó bị bệnh, ta muốn nói giải pháp.

Khi thấy ai đó than phiền, ta muốn nói lời khuyên.

Khi thấy ai đó làm sai, ta muốn nói lời chỉ trích.

Chúng ta tranh nhau nói. Và khi ai cũng tranh nhau nói, thì không ai nghe ai cả.

Nam nhớ lại những cuộc cãi vã trong gia đình mình, hay những gia đình không hạnh phúc mà anh biết. Âm lượng thì lớn, cường độ thì mạnh, nhưng không một lời nào “vô lỗ tai” cả. Ai cũng muốn gào lên cái ý của mình.

Và khi gào mệt quá mà bên kia không hiểu, sự im lặng đáng sợ sẽ tới. Đó là lúc các mối quan hệ lâu năm trở nên “chán không muốn nói với nhau nữa”. Căn nguyên là từ đây mà ra. Chúng ta đã mất đi sự nhạy cảm, mất đi kỹ năng “theo chuyện” của người khác.

Bài Kiểm Tra Cuối Cùng: Cuộc Chiến Trong Gia Đình Và “Kỹ Thuật Tiêu Diệt Ý Muốn Góp Ý”

Nam quyết định áp dụng “nghệ thuật theo chuyện” này vào nơi khó nhằn nhất: gia đình.

Một buổi tối, vợ anh, chị My, về nhà với khuôn mặt nặng như chì. Chị quăng cái túi xách lên sofa và buông một câu chửi thề. Rõ ràng là có một bức xúc nào đó ở nơi làm việc.

Nam của ngày xưa sẽ có hai lựa chọn “ngu ngốc”:

  1. Phản ứng tiêu cực: “Em làm gì mà về nhà mặt nặng mày nhẹ vậy? Anh đi làm cả ngày cũng mệt rồi!” (Chiến tranh bùng nổ).
  2. Phản ứng “chuyên gia”: “Có chuyện gì? Kể đi rồi anh phân tích cho mà nghe. Em lại sai ở đâu rồi chứ gì?” (Nghe để nhảy vô họng người khác).

Cả hai cách đều dẫn đến thảm họa. Nhưng “Học trò Nam” của hôm nay đã khác.

Anh bình tĩnh lại, tiêu diệt cái “ý muốn góp ý” đang trào lên trong cổ họng. Anh nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời để “học” về vợ mình, để thấu hiểu chị.

Anh nhẹ nhàng: “Em ăn cơm đi. Nhìn mệt quá. Có chuyện gì ở công ty à? Ăn xong rồi tâm sự với anh.”

Trong bữa cơm, chị My bắt đầu kể. Chị kể về bà sếp mới, về cái dự án vô lý, về cô đồng nghiệp “đâm sau lưng”.

Nam ngồi nghe. Anh không một lời phán xét. Anh chỉ dùng những câu hỏi “follow”:

“Thật á? Bả nói chính xác sao em?”

“Lúc đó em thấy sao?”

“Rồi em định làm gì?”

Anh hoàn toàn không đưa ra bất kỳ giải pháp nào. Anh không dạy vợ mình cách “đối nhân xử thế”. Anh chỉ đơn giản là ở đó, lắng nghe như thể anh muốn chia sẻ, muốn san sẻ nỗi bực tức đó. Anh để vợ mình “nói”.

Cuộc “tâm sự” kéo dài 30 phút. Chị My nói xong, thở phào một cái.

“Mệt ghê. Mà nói ra được với anh tự nhiên em thấy nhẹ cả người. Thôi chả thèm chấp nữa. Mai tính tiếp.”

Chị mỉm cười với Nam.

Một cơn bão đã được hóa giải mà không cần bất kỳ “giải pháp” nào. Nam nhận ra, anh vừa làm được một điều vĩ đại hơn cả việc “sửa” người khác. Anh đã thấu hiểu.

Sự tuyệt vời nhất trong một mối quan hệ gia đình, không phải là ai đúng ai sai, mà là sự thấu hiểu. Và muốn thấu hiểu, bạn phải học cách “tiêu diệt cái nhu cầu muốn nói của mình”.

Hãy kiên nhẫn. Nếu bạn là một người nghe tốt, sớm muộn gì người khác cũng sẽ hỏi ý kiến của bạn. Đó mới là “thời cơ” để bạn nói. Còn nếu họ không hỏi? Cũng chẳng sao. Bạn đã học được một bài học, và bạn đã trao đi được tình yêu thương.

Kết Luận: Người Học Trò Của Cuộc Sống

Từ ngày đó, Nam thay đổi. Anh vẫn bận, vẫn đôi khi không có thời gian đọc sách. Nhưng anh không còn thấy mình “ngu” đi. Ngược lại, anh thấy mình thông tuệ hơn mỗi ngày.

Anh học được cách sống khỏe mạnh từ cô đồng nghiệp hay cảm.

Anh học được sự tinh tế từ người bạn hay than phiền.

Anh học được cách yêu thương từ người vợ đang cáu kỉnh.

Nam hiểu ra rằng, anh không ham dạy. Anh ham học nhiều hơn.

Trong một thế giới mà ai cũng muốn trở thành “thầy”, Nam hạnh phúc khi được làm “tri kỷ”. Anh không gọi ai là “trò” của mình. Anh chỉ muốn hú bạn bè: “Ê, cái này hay nè! Thấy được không? Được thì xài, không được thì thôi.”

Bởi vì, rốt cuộc, tất cả chúng ta đều chỉ là những người học trò. Và cuộc sống này, với vô vàn những câu chuyện của nó, chính là người thầy vĩ đại nhất.

Và bài học lớn nhất mà Nam học được, bài học mà anh muốn chia sẻ lại, thực ra rất đơn giản:

“Hãy tập tiêu diệt cái nhu cầu muốn nói khi lắng nghe câu chuyện của người khác.”

Làm được điều đó, bạn không cần phải cố gắng “học”. Tri thức, sự minh triết, và cả tình yêu, sẽ tự động tìm đến với bạn. Bạn sẽ tự khắc “giỏi” lên, theo một cách không ai ngờ tới.

Học mà không cần học_ Bạn có đang bỏ lỡ _người thầy_ vĩ đại nhất đời mình_

Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?

Câu chuyện của Nam không phải là một lý thuyết xa vời. Bạn có thể biến nó thành hành động của mình ngay hôm nay. Trí tuệ không nằm ở việc bạn biết điều này, mà ở việc bạn làm nó.

Đây là 3 bài tập thực hành nhỏ để bạn bắt đầu “học mà không cần học”:

  1. Bài tập “Cái Cớ Sức Khỏe”: Lần tới khi một người bạn hay đồng nghiệp than thở: “Dạo này mệt quá” hay “Tôi bị bệnh rồi”, hãy cắn chặt lưỡi mình lại. Đừng vội vàng đề xuất “uống thuốc gì” hay “ăn cái kia”. Thay vào đó, hãy hỏi một câu đơn giản: “Trời, sao vậy?” và thực sự lắng nghe “profile” bệnh của họ. Bạn sẽ học được chính xác những gì không nên làm để giữ gìn sức khỏe.
  2. Bài tập “Menu Tinh Tế”: Trong cuộc gặp gỡ bạn bè hay đối tác sắp tới, đặc biệt là khi đi ăn, hãy chủ động nhường quyền chọn món. Chỉ một câu nói: “Bạn xem menu chọn món trước đi, bạn thích ăn gì?” cũng đủ để bạn học được cách làm người khác cảm thấy được tôn trọng, và tránh được vết xe đổ “vô tình” như anh chàng Khoa trong câu chuyện.
  3. Bài tập “Bức Tường Thấu Hiểu”: Khi người thân (vợ/chồng, cha mẹ, con cái) về nhà và bắt đầu than phiền về một ngày tồi tệ, hãy xem đó là một “bài kiểm tra”. Nhiệm vụ của bạn không phải là “giải quyết vấn đề” hay “góp ý”. Nhiệm vụ của bạn là trở thành một bức tường thấu hiểu. Chỉ hỏi và nghe. Tiêu diệt hoàn toàn cái “ý muốn dạy” người khác. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy mối quan hệ của mình được chữa lành nhanh đến mức nào.

Hãy nhớ, mấu chốt nằm ở một câu thần chú: “Follow, đừng Lead” (Theo chuyện, đừng dẫn dắt).

Lời Kêu Gọi Kết Thúc

Chúng ta đều muốn được lắng nghe. Nhưng trớ trêu thay, chúng ta lại quên mất cách lắng nghe người khác.

Ngay từ ngày hôm nay, hãy thử chọn MỘT người trong cuộc đời bạn để thực hành nghệ thuật “theo chuyện”. Đó có thể là người yêu, người bạn thân, hay thậm chí là một đồng nghiệp bạn ít khi nói chuyện.

Hãy kiên nhẫn “diệt” cái nhu cầu muốn nói của mình và chỉ tập trung “theo” câu chuyện của họ.

Bạn đã bao giờ “học lỏm” được một bài học quý giá từ cuộc trò chuyện với người khác theo cách này chưa? Hãy chia sẻ câu chuyện “học mà không cần học” của chính bạn ở phần bình luận bên dưới. Biết đâu, câu chuyện của bạn lại chính là một bài học cho tất cả chúng ta.

Mục / Tình HuốngNội Dung / Bài Học Cốt Lõi
🎯 Mục tiêu chínhHọc từ người khác bằng cách khiến họ cảm thấy được thấu hiểu.
⚠️ Cái bẫy chết người (Phản ứng sai)Bị ám ảnh bởi “Nhu cầu được nói”:1. Vội vàng đưa giải pháp (“Uống thuốc đi!”).2. Cướp diễn đàn (“Tôi cũng bị nè!”).3. Phán xét, góp ý, dạy bảo (“Em lại sai rồi!”).
🪄 Công thức cốt lõi (Phản ứng đúng)Bước 1 – TIÊU DIỆT: Chủ động “diệt” ý muốn nói, góp ý hay phán xét.
Bước 2 – CHUYỂN ĐỔI: Từ “nói chuyện” (Talk) → “theo chuyện” (Follow).
Bước 3 – HỎI & THEO: Dùng câu hỏi mở để “theo dòng câu chuyện” của họ. 👉 Ví dụ: “Sao vậy?”, “Kể chi tiết hơn coi?”, “Lúc đó bạn thấy sao?”
💬 Tình huống 1: Người khác than “Bệnh”Công thức: Hỏi “Sao bệnh?” ➜ Nghe họ kể (thức khuya, ăn đêm, lướt điện thoại…)
Bài học: Bạn học được “profile” thói quen xấu cần tránh để sống khỏe hơn.
💔 Tình huống 2: Bạn bè than “Thất vọng”Công thức: Hỏi “Sao thất vọng?” ➜ Nghe chi tiết (vụ giành gọi món…)
Bài học: Bạn học được sự tinh tế và thấu hiểu cảm xúc người khác, trở nên thanh lịch hơn.
😤 Tình huống 3: Vợ/chồng về nhà “Cáu kỉnh”Công thức: Không phán xét ➜ Hỏi nhẹ “Có chuyện gì à?” ➜ Ngồi im lắng nghe
Bài học: Bạn hóa giải xung đột, xây dựng sự thấu hiểu và chữa lành mối quan hệ.
🏆 Lợi ích kép (WIN – WIN)1. Người khác nhận được: Cảm giác được lắng nghe, được san sẻ, được thấu hiểu (đôi khi họ chỉ cần như vậy).
2. Bạn nhận được: Tri thức thực tế về sức khỏe, tâm lý, kỹ năng giao tiếp – thứ không sách vở nào dạy chi tiết bằng.

Áp dụng kỹ năng “học mà không cần học” này có khó không? Bắt đầu từ đâu là dễ nhất?

Học mà không cần học_ Bạn có đang bỏ lỡ _người thầy_ vĩ đại nhất đời mình_

Rất dễ nếu bạn bắt đầu từ việc nhỏ nhất: đừng đưa ra giải pháp. Lần tới, khi có ai đó than thở (về bệnh tật, công việc…), thay vì nói “Bạn nên…”, hãy thử hỏi: “Trời, sao vậy?”. Chỉ một câu hỏi đó thôi là bạn đã bắt đầu thực hành kỹ năng lắng nghe và “học” được rồi đó.

Làm sao để “theo chuyện” mà không “nhảy vô họng” người khác, nhất là khi mình thấy họ sai rành rành?

À, câu này hơi bị “khó nuốt” đây! Bí quyết là bạn phải tự nhắc mình: “Mục tiêu của mình là học, không phải dạy“.
Khi bạn nghe họ nói, kể cả khi thấy sai, bạn đang học được tại sao họ lại suy nghĩ sai như vậy. Đó chính là một bài học quý về tâm lý con người. Cứ kiên nhẫn “follow” đã, bạn sẽ thấy mình học được nhiều hơn là thắng một cuộc tranh luận.

Nếu chỉ “lắng nghe thấu hiểu” thôi thì mình “học” được gì? Ngồi im vậy có bị… vô dụng không?

Không hề vô dụng, mà là “học” được quá trời luôn! Khi bạn im lặng và để người khác nói, bạn sẽ học được:
Với người bệnh: Học được thói quen xấu cần tránh.
Với người thất vọng: Học được sự tinh tế trong giao tiếp.
Với người thân: Học được cách yêu thương và thấu hiểu. Bạn đang “học từ cuộc sống” một cách trực tiếp nhất, biến người nói chuyện thành “thầy” của mình mà họ không hề hay biết.

Bài viết tương tự

Cách tạo ra thói quen tốt cho người “cả thèm chóng chán”? Bí mật 5 phút bạn chưa biết

Nguồn

Học mà không cần học nên bỏ nhu cầu cần nói chuyện.

Comments (No)

Leave a Reply