Hay bực bội? 80% Cơn Giận Của Mình Là ‘Vô Lý’ Vì Một Lý Do ‘Trời Ơi Đất Hỡi’ Này?

Đánh Giá 5 Sao

✅Tại sao tôi hay bực bội với những chuyện nhỏ nhặt, biết trước rồi mà vẫn cọc?

✅”Làm quen” với sự khó chịu có phải là bắt tôi phải “chịu đựng” hay “nhịn” không?

✅Làm thế nào để bắt đầu nếu tôi có quá nhiều thứ gây stress và cảm xúc tiêu cực?

Trong một con hẻm nhỏ Sài Gòn, nơi tiếng xe cộ và tiếng rao hàng đan xen thành một bản hợp xướng hỗn loạn của đô thị, có một người đàn ông tên Nam. Nam, ba mươi lăm tuổi, kỹ sư phần mềm, là một người tốt. Anh yêu vợ, thương con và có trách nhiệm với công việc. Nhưng Nam có một “cái tật”, hay như vợ anh, Linh, vẫn thở dài gọi nó là một “căn bệnh”. Đó là tật hay cọc cằn.

Nam không phải là người xấu, nhưng anh là một nồi áp suất di động. Anh quạo với tiếng ồn buổi sáng, anh bực vì tắc đường, anh cọc cằn khi đồng nghiệp hỏi một câu anh cho là ngớ ngẩn, và anh gắt gỏng khi hóa đơn tiền điện tháng này nhảy số.

Cái “tật” này không phải là một cơn bão lớn bất chợt, nó là một cơn mưa dầm thấm lâu. Nó, như một nhà hiền triết vô danh nào đó từng nói, mang một chữ “hay”. Cái chữ “hay” tai hại này ám chỉ cái tần suất, cái sự thường xuyên đến phát mệt. Chính Nam cũng nhận ra điều đó. Anh không cọc một lần rồi thôi. Anh cọc vài ngày một lần, thậm chí là vài lần trong một ngày.

“Em không hiểu nổi anh nữa, Nam,” Linh mệt mỏi nói vào một tối Chủ Nhật, sau khi Nam vừa lớn tiếng với con gái chỉ vì bé Na làm rơi chiếc đũa. “Chuyện có gì đâu mà anh cứ phải làm ầm lên thế?”

Nam ngồi phịch xuống ghế, vò đầu bứt tai. Anh cũng thấy kỳ lắm chứ. Anh biết anh sai. Anh nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của con gái, thấy sự thất vọng trong mắt vợ. Anh biết cái sự bực bội này nó không tốt cho tâm trạng, và anh cũng đọc ở đâu đó rằng nó ảnh hưởng xấu đến sức khỏe sinh học. Anh không hài lòng với cuộc sống của mình, lúc nào cũng bực bực, quạo quạo. Nhưng anh không biết làm thế nào để dừng lại.

“Anh… anh xin lỗi. Chắc tại dạo này công ty nhiều stress, bận rộn quá,” anh lẩm bẩm.

Nhưng đó không phải là lý do. Sâu thẳm, anh biết vấn đề nằm ở chính mình. Anh đang tự làm mình bực bội và làm người thân bực bội. Cái vòng luẩn quẩn mệt mỏi này biết bao giờ mới chấm dứt?


Tiếng Sét Ái Tình Với… Cục Tạ

Câu trả lời đến với Nam theo một cách không thể ngờ tới. Sáng hôm sau, với cảm giác tội lỗi đè nặng, Nam quyết định đến phòng gym xả stress. Anh không thích tập tành, nhưng anh nghĩ thà đấm vào bao cát còn hơn về nhà “đấm” vào không khí.

Anh lầm lũi bước lên máy chạy bộ, cắm tai nghe vào. Một kênh podcast nào đó tự động phát. Giọng một người đàn ông vang lên, ấm áp và rành rọt:

“…chúng ta sẽ cùng nói về cách để trị một cái bệnh… mà có thể chúng ta nhìn thấy xung quanh và kể cả chúng ta rất là nhiều. Đó là cái tật hay cọc cằn… hay bực hay quạo…”

Nam khựng lại. “Lại mấy ông thầy dạy đời,” anh lẩm bẩm, định tắt đi. Nhưng rồi anh tò mò. Ông này nói trúng tim đen của mình quá.

“…Bây giờ á, để bật mí cái lời giải… tôi sẽ nói một cái ví dụ… về tập thể hình.”

Nam giật nảy mình. Anh nhìn quanh. Phòng tập. Những người đàn ông lực lưỡng đang gồng mình nâng những thanh sắt.

“…Về cơ bản tập thể dục… có một cái yếu tố đó là sự lặp lại… một rep… repetition… sự lặp lại…”

Giọng nói trong tai nghe tiếp tục phân tích. Nam bước xuống khỏi máy chạy, tiến về khu tạ. Bài tập của anh hôm nay là Squat. Anh nhìn thanh đòn, nhìn đống bánh tạ 80kg. Thứ Ba tuần nào anh cũng tập bài này.

“…Chuẩn bị vô nha… Bây giờ tôi hỏi bạn, tuần này bạn tập… tuần sau bạn tập lại… cảm xúc của bạn như thế nào?”

Nam tự vấn. Cảm xúc của anh? Ừ thì, nó nặng. Nó vất vả. Thậm chí đau. Nhưng…

“Nhưng mà mình cảm thấy nó rất bình thường,” giọng nói trong podcast như đọc được suy nghĩ của anh. “Tại vì mình trải qua nó nhiều quá rồi… mình sẽ không có bị những cái dằn vặt hay là những cái sự cọc cằn bất thường khi mà đứng trước cái bài tập cái mức tạ đó. Gần như không có. Cùng lắm là một chút lười thôi.”

Nam sững sờ.

Đúng. Chính xác. Anh có thể lười, có thể oải, nhưng anh không sốc, không bất ngờ, không cọc cằn với cục tạ 80kg này. Anh biết chính xác nó nặng thế nào, biết cách hít thở ra sao. Nó đã trở nên quá đỗi quen thuộc.

“…Khi tôi nói về cái ví dụ tập tạ đó… cái điều mà tôi muốn tất cả mọi người chú ý tới… đó là sự quen thuộc.”

Một tia sáng lóe lên trong đầu Nam. Sự quen thuộc. Phải rồi, anh quen với cục tạ, nên anh không quạo với nó.


“Cái Gì Mà Tiền Hoài Vậy?”

Nam tập xong bài Squat, mồ hôi nhễ nhại, nhưng đầu óc anh lại tỉnh táo lạ thường. Anh ngồi nghỉ, tiếp tục lắng nghe.

“Tuy nhiên,” giọng podcast tiếp tục, “có những thứ trong cuộc sống của bạn nó cũng lặp lại với một cái quy luật như vậy. Nhưng bạn có cọc.”

Nam nhíu mày. “Ví dụ?”

“Ví dụ… con bạn… tham gia một khóa học… mỗi tháng cái ngày đóng tiền học á là cái ngày 20 chẳng hạn… Con bạn về nói… ‘Ba ơi cho con tiền đóng tiền học’… Tôi biết chắc chắn là có những trường hợp các bạn sẽ quạo… ‘Cái gì mà tiền hoài vậy?'”

Trời ơi!

Nam suýt đánh rơi cả chai nước. Một cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn cười xâm chiếm anh. Đây, đây chính là anh của hai tuần trước. Chính xác cái câu “Cái gì mà tiền hoài vậy?” là câu anh đã gắt lên với vợ mình.

“…Nhưng mà tôi hỏi các bạn một câu, cái điều này có bất ngờ không? Tình huống này không có gì bất ngờ cả… Gần như chắc chắn bạn biết tới ngày đó là sẽ phải đóng học phí… Bạn biết chắc chắn tới ngày này là phải đóng tiền internet, tới ngày này đóng tiền nhà.”

Nam vỗ trán. Đúng vậy. Nó không hề bất ngờ. Tháng nào mà chẳng phải đóng. Giống như thứ Ba tuần nào mà chẳng phải tập Squat. Vậy tại sao anh lại “cọc”?

Giọng nói trong podcast như xoáy sâu vào tâm can anh:

“Thế rõ ràng nãy giờ tôi nói những cái tình huống… mặc dù các bạn biết chắc chắn là nó sẽ xảy ra nhưng các bạn vẫn cọc khi nó xảy ra… Lý do tại sao?… Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không còn buồn, không còn cọc… bởi những cái sự kiện hay xảy ra như vậy nữa? Tôi cho rằng các bạn sẽ bảo toàn được rất nhiều năng lượng sống… một cái sự phí phạm vô lý.”

“Phí phạm vô lý,” Nam lẩm bẩm. Anh đã lãng phí quá nhiều năng lượng, quá nhiều cảm xúc tích cực vào những thứ hiển nhiên, những thứ anh thừa sức đoán được. Anh cọc cằn với việc đóng học phí, anh bực bội với việc sếp giao làm thêm giờ (OT) vào mùa cao điểm – dù anh thừa sức đoán được là sẽ có OT. Anh đã để những “cục tạ” có thể đoán trước của cuộc đời làm mình nổi điên, thay vì tập làm quen với nó.

Anh cần một giải pháp. Và may mắn thay, vị “bác sĩ” vô hình trong tai nghe sắp sửa kê đơn.


Nghệ Thuật Làm Quen Với “Bà Tám Vô Duyên”

“Thực ra giải pháp nó không có phức tạp… Hãy làm cho nó trở nên quen thuộc đúng nghĩa của quen thuộc,” giọng nói vang lên.

Giải pháp là… làm cho nó quen thuộc? Nam thấy hơi hụt hẫng. Nghe có vẻ mơ hồ.

“Tôi lại phải học từ những bạn làm công tác dịch vụ khách hàng,” podcast tiếp tục. “Tôi xem họ giống như thầy của mình… Họ gặp quá nhiều kiểu người… người thô lỗ… người cọc cằn… Lâu ngày, họ sẽ có những hình mẫu khách hàng…”

Nam bỗng nghĩ ngay đến chị Lan ở phòng kế toán. Chị Lan là một người mà cả công ty Nam đều thầm gọi là “Bà Tám Vô Duyên”. Chị không xấu tính, nhưng cách nói chuyện của chị có thể khiến một vị thiền sư cũng phải nổi đóa.

Tuần trước, chị gặp Nam ở thang máy và nói một câu xanh rờn: “Ủa Nam, dạo này bận lắm hay sao mà nhìn mặt hốc hác như nghiện vậy? Vợ không cho ăn hả? Haha!”

Câu nói đó làm Nam “cọc” nguyên một ngày. Anh thấy bị xúc phạm, thấy chị ta quá vô duyên. Anh bực bội kể lể với mấy người đồng nghiệp khác, và cái cảm giác tức tối đó theo anh về tận nhà.

Giọng podcast như đọc được suy nghĩ của Nam:

“Thế thì bây giờ bạn tưởng tượng một nhân viên chăm sóc khách hàng mà lão luyện… gặp một khách hàng thô lỗ… bạn nghĩ xem họ có bất ngờ không? Không. Thậm chí họ rất bình tĩnh… ‘À, tôi biết rồi. Với nhóm người này thì chắc là mình biết cách để nói sao cho phù hợp rồi’… Họ không còn những cái stress liên quan đến bản chất tâm lý của công việc đó.”

Nam chợt nhận ra. Chị Lan chính là “vị khách hàng thô lỗ” lặp đi lặp lại của anh. Và anh đã phản ứng như một tay mơ, để cảm xúc của mình bị dao động.

“Thế bây giờ quay trở lại câu chuyện của chúng ta… các bạn hãy làm y chang như là cái người chăm sóc khách hàng lão luyện á… Các bạn nghĩ tới nó thôi.”

Nam quyết định, anh sẽ thử. Thí nghiệm đầu tiên: Chị Lan “Vô Duyên”.

Giai đoạn 1: Làm Quen Cảm Xúc.

Tối hôm đó, Nam nằm trên giường. Anh chủ động nghĩ về chị Lan.

“Ngày mai mình sẽ gặp chị Lan ở công ty,” anh nhủ thầm. Anh tưởng tượng ra cảnh chị ấy lại nói một câu gì đó “trời ơi đất hỡi”.

“…Ngày hôm nay tôi nghĩ về nó, tôi vẫn còn khó chịu ha,” giọng podcast văng vẳng trong đầu anh.

Đúng, anh vẫn thấy khó chịu. Cơn bực bội lại dâng lên.

“Không sao, ngày mai nghĩ tiếp.”

Sáng hôm sau, trên đường đi làm, Nam lại nghĩ về chị Lan. “Chị Lan nói chuyện không hợp với mình,” anh tự nhủ, “nhưng chị không có ý xấu. Chỉ là cái thói quen của chị ấy thôi. Mình cần quen thuộc với điều này.”

Anh nhấn mạnh với chính mình: “Quen thuộc, không phải là thích. Mình không cần phải thích cái điều mình không thích.”

“…Qua ngày tiếp theo, qua ngày tiếp theo… rồi một ngày nhanh thôi, bạn sẽ thấy nó rất bình thường.”

Và đúng như vậy. Sau ba ngày chủ động “tập” nghĩ về chị Lan, Nam thấy lạ. Anh nghĩ đến chị và cái cách nói chuyện của chị, và anh… không thấy gì cả. Không bực, không tức. Anh chỉ thấy… à, thì ra là chị Lan. Giống như anh nhìn cục tạ 80kg, anh biết nó nặng, nhưng anh không còn sốc vì nó nữa.

Anh đã đi xong nửa chặng đường. “Thực ra một nửa này… về mặt hiệu quả… là nó đã xong tám phần rồi,” giọng nói trong podcast khẳng định.

Giai đoạn 2: Tìm Giải Pháp Thực Tế.

Bây giờ, khi tâm trí đã điềm tĩnh, Nam mới bắt đầu nghĩ về giải pháp. “Bản chất của cái việc này không khó,” anh nhớ lại, “chẳng qua là cảm xúc của bạn nó mạnh quá.”

Giờ cảm xúc đã tan, lý trí lên ngôi. “Ok, nếu chị Lan lại nói gì đó ‘vô duyên’, mình sẽ phản ứng thế nào để bảo toàn được năng lượng nhiều nhất?”

Anh nghĩ ra vài kịch bản.

Kịch bản 1 (An toàn): Cười trừ. “Dạ, dạo này em hơi bận.” Rồi lảng đi.

Kịch bản 2 (Hài hước): Hùa theo. “Trời ơi chị Lan, em đang tính đi cai mà chị phát hiện rồi! Chết em!”

Kịch bản 3 (Chuyển hướng): “Dạ, mà chị Lan ơi, cái báo cáo X em gửi chị xem giúp em chưa ạ?”

Anh thấy nhẹ cả người. Hóa ra nó đơn giản vậy. Chỉ cần anh bình tĩnh.


Cuộc Chạm Trán Ở Quán Cà Phê Và Cái Búng Tay Của Thanos

Cơ hội thực hành đến nhanh hơn Nam tưởng. Chiều hôm đó, cả nhóm rủ nhau đi uống cà phê. Vừa ngồi xuống, chị Lan đã xuất hiện.

“Nam đó hả?” Chị nhìn anh từ đầu đến chân. “Trời ơi, cái áo sơ mi nay màu cháo lòng quá vậy. Mua đợt sale 50% ở vỉa hè à?”

Cả bàn im phăng phắc. Mọi người nín thở. Đây chính là “câu-chốt-sổ” điển hình của chị Lan.

Nam của ba ngày trước sẽ tím mặt, lầm bầm chửi thề trong bụng, và cơn “cọc” sẽ khiến anh im lặng suốt buổi cà phê, rồi về nhà gắt gỏng với vợ con.

Nhưng Nam của ngày hôm nay, người đã “tập” nghĩ về chị Lan suốt ba ngày, lại thấy khác. Anh thấy mình như một “chuyên viên chăm sóc khách hàng thượng thừa”. Câu nói của chị Lan bay đến, nhưng nó không còn là một cú đấm. Nó chỉ như một làn gió. Nó quen thuộc.

Nam ngước lên, cười toe toét. Anh chọn kịch bản 2.

“Chết! Lộ rồi hả chị Lan?” Anh làm bộ thì thầm. “Em canh sale-sập-sàn 90% mới lụm được đó, chị đừng nói ai nha. Mà nè, em nghe nói đợt này công ty duyệt thưởng rồi hả chị? Có tin gì nội bộ không, phím em với!”

“Hả? À… ừ, chị cũng nghe loáng thoáng…” Chị Lan bị chuyển hướng đột ngột, lập tức quên bẵng cái áo của Nam và sa vào chủ đề “bà Tám” sở trường của mình.

Nam nhấp một ngụm cà phê. Lần đầu tiên, anh ngồi chung với chị Lan mà thấy bình yên đến lạ. Anh đã dập tắt được “ngọn lửa nhỏ” trước khi nó kịp “gây cháy rừng”. Anh đã bảo toàn được năng lượng của mình.


Chủ Động Đi Trước Một Bước

Nam áp dụng triệt để “liệu pháp quen thuộc” này vào mọi ngóc ngách cuộc sống.

Với việc OT, anh không còn đợi sếp “réo” rồi mới cọc. Khi thấy dự án mới bắt đầu, khối lượng công việc nhiều lên, anh tự nhủ: “Ok, ‘cục tạ’ OT sắp tới. Dự kiến 2 tuần.” Anh chủ động nghĩ về nó mỗi ngày.

Khi đã quen với ý nghĩ đó, anh thực hiện Bước 2: “Mình sẽ ứng xử thế nào?”

Anh về nhà, nói chuyện rõ ràng với Linh: “Em ơi, chắc hai tuần tới anh ‘chạy’ dự án, sẽ về trễ. Cuối tuần này mình đưa Na đi công viên nước chơi bù trước nhé.”

Khi sếp chính thức thông báo OT, Nam chỉ gật đầu: “Dạ, em biết rồi sếp. Em đã sắp xếp công việc.” Sếp anh ngạc nhiên. Linh cũng ngạc nhiên. Cả nhà anh vượt qua mùa OT trong hòa bình, không một lời gắt gỏng.

Và rồi, ngày 19 của tháng tiếp theo đã tới.

Tối hôm đó, Nam về nhà. Linh đang nấu bếp, bé Na đang xem hoạt hình. Mọi thứ yên bình.

“Ba ơi!” Bé Na chợt nhớ ra. “Mai ngày 20…”

Linh đang cầm cái vá, tay hơi khựng lại. Cô nín thở, chờ đợi.

Nam mỉm cười. Anh đi về phía bàn ăn, đặt lên đó một cái phong bì trắng.

“Ba biết rồi,” anh nói, giọng nhẹ tênh. “Ba rút tiền hồi chiều rồi. Chủ động đi trước một bước.”

Anh nháy mắt với Linh. Linh ngỡ ngàng, rồi cô bật cười. Một nụ cười rạng rỡ mà đã lâu lắm rồi Nam mới thấy. Tiếng cọc cằn quen thuộc trong căn nhà này dường như đã được thay thế bằng một sự bình yên, cũng thật quen thuộc.

Nam nhận ra, anh không cần phải là một vị bác sĩ để chữa bệnh cho ai. Anh chỉ cần học cách làm “bác sĩ” cho chính mình, bằng một liều thuốc đơn giản: Sự Quen Thuộc. Anh đã học được cách không còn “sốc” với những điều có thể đoán trước. Anh tiết kiệm được vô số năng lượng.

Và với năng lượng dồi dào đó, anh nhận ra mình còn rất nhiều thời gian và tâm trí để làm những việc quan trọng hơn. Như việc ôm vợ mình một cái, hay kiên nhẫn ngồi xem hết tập phim hoạt hình cùng con gái.


💡 Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?

Câu chuyện của Nam không chỉ là một câu chuyện hư cấu; nó là tấm gương phản chiếu chính “cái tật hay cọc” của rất nhiều người trong chúng ta. Bài học mà Nam học được từ phòng gym và “Bà Tám Vô Duyên” là một chiến lược tâm lý cực kỳ thực tế mà bất cứ ai cũng có thể áp dụng ngay lập tức.

Nếu bạn thấy mình trong hình ảnh của Nam—thường xuyên bực bội, quạo quọ vì những chuyện “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”—thì đây là “đơn thuốc” 2 bước dành cho bạn:

Bước 1: Thực Hành “Liệu Pháp Quen Thuộc” (Hoàn Thành 80% Trận Chiến)

  • Xác định “Cục Tạ” của bạn: Lấy một tờ giấy và viết ra chính xác những điều gì hay lặp lại khiến bạn “cọc”. Đó có phải là hóa đơn tiền điện hàng tháng? Tiếng con khóc vào 5 giờ chiều? Cuộc gọi báo cáo công việc mỗi sáng thứ Hai? Hay một người đồng nghiệp “vô duyên” nào đó?
  • Chủ Động Nghĩ Về Nó: Đừng đợi nó xảy ra rồi mới phản ứng. Hãy chủ động nghĩ về nó mỗi ngày. Ví dụ, nếu bạn ghét cuộc họp sáng thứ Hai, hãy nghĩ về nó từ tối Chủ Nhật. “À, mai lại họp. Lại nghe sếp nói mấy chuyện đó.”
  • Mục Tiêu Là “Quen”, Không Phải “Thích”: Bạn không cần phải thích cuộc họp đó. Bạn chỉ cần làm cho nó trở nên quen thuộc đến mức nhàm chán. Khi nó xảy ra, não của bạn sẽ không còn bị “sốc” hay “bất ngờ” nữa. Mà khi hết bất ngờ, cơn cọc cằn mất đi 80% nhiên liệu. Bạn đã vô hiệu hóa ngòi nổ cảm xúc.

Bước 2: Lên Kịch Bản Ứng Phó (20% Còn Lại)

Khi bạn đã “quen” và tâm trí đã điềm tĩnh, bạn mới có thể suy nghĩ lý trí về giải pháp.

  • Với những việc phải làm (như hóa đơn): Hãy chủ động đi trước một bước. Giống như Nam rút tiền học phí cho con trước một ngày. Hãy hẹn lịch trên điện thoại để chuyển khoản tiền nhà trước 2 ngày. Hãy chuẩn bị sẵn file báo cáo từ tối hôm trước. Sự chủ động này cho bạn cảm giác kiểm soát, thay vì bị động phản ứng.
  • Với những người khó chịu (như chị Lan): Hãy chuẩn bị sẵn 2-3 “kịch bản” ứng xử trong đầu. Đó có thể là một câu nói đùa, một nụ cười lảng đi, hoặc một câu hỏi chuyển chủ đề. Mục tiêu duy nhất của kịch bản này là bảo toàn năng lượng của bạn và thoát khỏi tình huống một cách nhẹ nhàng nhất, không để lại “vết gợn” bực bội nào.

Bằng cách này, bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy mình tiết kiệm được vô số năng lượng sống.

Hay bực bội? 80% Cơn Giận Của Mình Là 'Vô Lý' Vì Một Lý Do 'Trời Ơi Đất Hỡi' Này?

🔔 LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Cuộc sống vốn dĩ đã có quá nhiều áp lực và những điều bất ngờ thực sự. Đừng lãng phí năng lượng quý giá, sự bình yên trong tâm hồn và những cảm xúc tích cực của mình cho những thứ hoàn toàn có thể đoán trước được.

Cái tật “hay cọc” thực chất là một sự phí phạm vô lý.

Ngay hôm nay, hãy dành 5 phút để nghĩ xem “cục tạ 80kg” hay “chị Lan vô duyên” trong cuộc đời bạn là ai, là gì. Hãy bắt đầu “tập luyện” làm quen với nó.

Hãy mơ về một viễn cảnh nơi bạn đi qua những tác nhân gây bực bội đó một cách nhẹ nhàng, giống như Nam mỉm cười với chị Lan. Bạn sẽ thấy mình còn dư dả rất nhiều năng lượng và sự yêu thương để dành cho gia đình, bạn bè, và cho chính bản thân mình. Đừng để những cơn quạo có thể đoán trước cướp đi hạnh phúc của bạn.

Giai Đoạn / Khái NiệmCách Thực Hiện & Giải Thích Cốt Lõi
🎯 VẤN ĐỀ (CÁI TẬT)Tật hay cọc – hay bực bội, dễ quạo. Chúng ta nổi giận vô cớ với những việc lặp đi lặp lại và đã biết trước, ví dụ như: đóng tiền học, sếp giao OT, hay đồng nghiệp vô duyên.
NGUYÊN NHÂN GỐC RỄVì ta phản ứng như thể đó là một bất ngờ, thay vì một việc quen thuộc. 🔹 Ví dụ: Ta không “cọc” khi tập tạ (vì biết nó nặng và quen rồi), nhưng lại “cọc” khi đóng tiền học (dù cũng biết trước).
💡 NGUYÊN TẮC CỐT LÕIBiến cái “bực bội” thành cái “quen thuộc”. Chủ động xem những điều phiền phức như chuyện bình thường – giống như một chuyên viên chăm sóc khách hàng lão luyện, đã quen với mọi kiểu khách.
BƯỚC 1: TẬP “LÀM QUEN” (Chiếm 80% thành công)Mỗi ngày, hãy chủ động nghĩ đến điều khiến bạn khó chịu trước khi nó xảy ra. 🎯 Mục tiêu: Không phải để thích nó, mà là để quen với nó. Khi việc đó xảy ra, bạn không còn bị sốc, không bốc đồng, không tức giận. Cảm xúc trở nên điềm tĩnh.
BƯỚC 2: TÌM GIẢI PHÁP THỰC TẾ (20% còn lại)Chỉ bắt đầu khi tâm trí đã bình tĩnh (sau Bước 1). 🎯 Mục tiêu: Có sẵn kịch bản ứng phó để không bị mất năng lượng. 🔹 Ví dụ: Chuẩn bị tiền học trước 1 ngày; hoặc sẵn vài câu đùa/lảng đi khi gặp người “vô duyên”.
🏆 KẾT QUẢ CUỐI CÙNGBạn bảo toàn được năng lượng sống, không còn lãng phí cảm xúc vào những cơn bực bội vô lý. 🔥 Dập tắt ngọn lửa nhỏ trước khi nó bùng lên — giữ được sự bình yên và hạnh phúc.

Tại sao tôi hay bực bội với những chuyện nhỏ nhặt, biết trước rồi mà vẫn cọc?

Hay bực bội? 80% Cơn Giận Của Mình Là 'Vô Lý' Vì Một Lý Do 'Trời Ơi Đất Hỡi' Này?

Bài viết chỉ ra rằng chúng ta hay bực bội vì ta vô tình phản ứng với những điều biết trước (như đóng tiền điện, kẹt xe giờ cao điểm) như thể chúng là một bất ngờ gây sốc. “Tật hay cọc” này là một sự lãng phí năng lượng, vì nó khiến chúng ta mệt mỏi với những thứ hoàn toàn có thể đoán được.

“Làm quen” với sự khó chịu có phải là bắt tôi phải “chịu đựng” hay “nhịn” không?

Hoàn toàn không. “Chịu đựng” là khi bạn vẫn bực nhưng cố kìm nén. Còn phương pháp “làm quen” trong bài là bạn chủ động tập luyện tâm trí (nghĩ về nó trước) để khi sự việc xảy ra, nó không còn khả năng làm bạn bị sốc hay bốc đồng nữa. Đây là cách kiểm soát cơn giận từ gốc, giúp bạn bình tĩnh để tìm giải pháp (như chủ động đi trước một bước).

Làm thế nào để bắt đầu nếu tôi có quá nhiều thứ gây stress và cảm xúc tiêu cực?

Hãy bắt đầu thật đơn giản. Chọn ra một điều lặp lại (ví dụ: cuộc họp sáng thứ Hai). Thay vì sợ nó, hãy thực hiện
“Bước 1”: chủ động nghĩ về nó mỗi ngày. “À, thứ Hai lại họp, bình thường thôi”. Khi bạn tập quen với nó, cảm xúc tiêu cực sẽ tự động giảm bớt và bạn sẽ thấy mình còn dư năng lượng để xử lý các vấn đề khác.

Bài viết tương tự

Câu Chuyện Xin Lời Khuyên: Khi Cái Tôi Phản Bội Lời Cầu Cứu

Nguồn

Hay bực bội và cách giải quyết chủ động

Comments (No)

Leave a Reply