✅Làm sao để xây dựng giá trị bản thân mà không cần dựa dẫm vào vật chất?
✅Liệu có phải “sống tối giản” chính là cách để tìm lại giá trị bản thân không?
Chương 1: Giấc Mơ Mang Tên “Có Với Người Ta”
Hồi còn cuộn mình trong cái chăn mỏng ở căn gác trọ Sài Gòn, Nam thường dán mắt vào màn hình điện thoại, lướt qua cuộc sống của những người mà cậu tin là “thành công”. Thế giới ảo đó lấp lánh một cách kỳ diệu. Cậu thấy những doanh nhân cà phê khoe dàn siêu xe mấy chục chiếc, mỗi chiếc một màu. Cậu nghe mấy cô ca sĩ có nhà ở Hà Nội, có biệt thự ở Sài Gòn, lại thêm căn villa nhìn ra biển Đà Nẵng. Tim cậu đập thình thịch. Đó, đó chính là cuộc sống!
Nam, một chàng trai Cà Mau chính gốc, mang theo hoài bão lớn lao khi rời quê lên thành phố. Đối với cậu, giàu có đồng nghĩa với việc sở hữu. Giàu là phải có xe sang để người ta nể, phải có nhà to để cha mẹ tự hào, phải mặc đồ hiệu, ăn nhà hàng năm sao để chứng tỏ mình không thua kém ai. Cái triết lý mà người ta vẫn hay rỉ tai nhau dưới quê, “phải cố gắng để ‘có với người ta'”, đã ăn sâu vào tiềm thức của Nam.
Cậu lao vào làm việc như một con thiêu thân. Nam thông minh, lanh lợi, và có một chút liều lĩnh cần thiết của tuổi trẻ. Cậu khởi nghiệp bằng một cửa hàng nhỏ, rồi dần dần xây dựng nó thành một hệ thống kinh doanh bài bản. Có những đêm cậu chỉ ngủ hai, ba tiếng, bữa ăn là ổ bánh mì gặm vội. Nhưng mỗi khi mệt mỏi, cậu lại mở điện thoại ra, nhìn vào những chiếc siêu xe, những căn biệt thự lấp lánh trên mạng. Chúng như một liều doping, thúc đẩy cậu tiến về phía trước.
Và rồi ngày đó cũng đến. Sau năm năm cày cuốc, Nam đã có trong tay số tiền mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới. Cậu đã “có tiền”. Việc đầu tiên cậu làm là biến những giấc mơ trên mạng thành hiện thực.
Cậu tậu một căn hộ cao cấp ở quận 2, với ban công nhìn ra sông Sài Gòn thơ mộng. Tiếp theo, cậu thẳng tiến đến showroom Mercedes và mang về một chiếc E-Class bóng loáng. Cậu mua chiếc iPhone đời mới nhất, một bộ sưu tập đồng hồ hàng hiệu, và tủ quần áo của cậu giờ đây toàn những cái tên mà trước đây cậu chỉ dám nhìn qua cửa kính.
Nam cảm thấy mình đang ở trên đỉnh thế giới. Cậu chụp ảnh chiếc xe, căn nhà, bữa ăn sang trọng và đăng lên mạng xã hội. Những lượt “like”, “thả tim” và những bình luận ngưỡng mộ như “thành đạt quá anh ơi”, “ước gì được như anh” khiến cậu lâng lâng. Cậu đã đạt được mục tiêu. Cậu đã “có với người ta”. Nhưng Nam không hề biết rằng, đó chỉ là sự khởi đầu của một sự thật trần trụi và hài hước hơn nhiều.
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Chương 2: Khi “Giấc Mơ” Trở Thành “Phiền Phức”
Niềm vui sở hữu của Nam bắt đầu phai nhạt nhanh hơn cả màu sơn của một chiếc xe để ngoài nắng. Vấn đề đầu tiên đến từ “cô vợ hai” bóng loáng của cậu – chiếc Mercedes.
Ở Sài Gòn, sở hữu một chiếc xe hơi sang trọng và lái nó là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Lần đầu tiên lái xe đi gặp đối tác ở quận 1, Nam mất gần một tiếng rưỡi cho quãng đường 7 cây số. Chiếc xe trị giá mấy tỷ bạc của cậu bất lực bò từng centimet trong dòng kẹt xe, xung quanh là tiếng còi inh ỏi và khói bụi mịt mù. Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy một anh chàng shipper trên chiếc xe máy cũ mèm đang luồn lách thoăn thoắt, biến mất trong tích tắc. Nam chợt thấy có gì đó sai sai.
Đến nơi, một thử thách khác còn lớn hơn: tìm chỗ đậu xe. Cậu lòng vòng qua ba con đường, tất cả các bãi đậu xe đều báo “hết chỗ”. Cuối cùng, cậu đành gửi xe ở một trung tâm thương mại cách đó gần một cây số, rồi cuốc bộ dưới cái nắng chang chang của Sài Gòn. Lúc đến nơi, mồ hôi đã làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi hàng hiệu của cậu. Buổi gặp mặt hôm đó, hình ảnh của Nam không phải là một doanh nhân thành đạt, mà giống một người vừa chạy bộ marathon hơn.
Tình trạng đó lặp đi lặp lại. Chiếc xe sang trọng trở thành một gánh nặng. Mỗi lần muốn đi đâu, câu hỏi đầu tiên trong đầu Nam không phải là “đi đâu?” mà là “chỗ đó có chỗ đậu xe hơi không?”. Dần dần, cậu nhận ra mình ngày càng thường xuyên sử dụng lại chiếc xe máy cũ. Nó tiện hơn, nhanh hơn, dễ dàng hơn. Cần ghé quán nào, chỉ cần tấp vào lề, luôn có một chú bảo vệ vui vẻ dắt xe giúp. Còn chiếc Mercedes, nó thường nằm im lìm dưới hầm gửi xe, một tháng chỉ lăn bánh vài lần, chủ yếu là để “lau bụi” và nhắc nhở Nam rằng cậu đang sở hữu một sự phiền phức đắt tiền.
Cơn vỡ mộng không chỉ dừng lại ở chiếc xe. Nam bắt đầu nhận ra sự trống rỗng của việc tiêu tiền. Sau khi đã có nhà, có xe, có quần áo đẹp, cậu tự hỏi: “Giờ mua gì nữa?”. Cậu cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng cách trải nghiệm những nhà hàng năm sao mà cậu thấy trên mạng. Bữa đầu ăn đồ Pháp, cậu thấy thú vị. Bữa sau thử đồ Ý, cũng khá ngon. Rồi cậu ăn đồ Ấn, đồ Thổ Nhĩ Kỳ, đồ Hy Lạp… Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, cậu thấy ngán. Các món ăn dù đắt tiền đến mấy cũng không thể mang lại niềm vui lâu dài. Cậu nhận ra, những người khoe khoang trên mạng, họ không ăn ở đó hàng ngày. Họ chỉ ăn một lần để chụp ảnh, để “sống ảo”. Và cậu, một cách vô thức, đã biến mình thành một bản sao của họ, gượng ép bản thân phải thích những thứ mà thực ra mình không có nhu cầu.
Cậu có tiền, nhưng thực tế là, nó không có nhiều chỗ để xài. Và tệ hơn, nó cũng không có nhiều đồ để mua mà thực sự làm cậu hạnh phúc. Cậu nhìn quanh căn hộ sang trọng, đầy ắp những món đồ đắt tiền, nhưng lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng hơn bao giờ hết. Cậu đã có mọi thứ mà cậu từng nghĩ sẽ mang lại cho mình sự tôn trọng và hạnh phúc, nhưng sao lòng vẫn trống hoác?
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Với “Người Đàn Ông Mạnh Mẽ”
Trong lúc Nam đang loay hoay với mớ bòng bong của sự giàu có, cậu có cơ hội hợp tác với ông An, một doanh nhân lớn trong ngành xây dựng. Ông An là một huyền thoại. Người ta đồn ông sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng vẻ ngoài của ông lại chẳng nói lên điều đó.
Buổi hẹn đầu tiên, Nam lái chiếc Mercedes đến điểm hẹn, một quán cà phê sân vườn bình dân. Cậu đến sớm, chọn một góc đẹp và chờ đợi. Mười phút sau, một người đàn ông trạc ngũ tuần, mặc chiếc áo thun polo đơn giản, quần kaki, đi một chiếc Vespa cổ nhưng được bảo dưỡng cực kỳ tốt, chạy xe vào sân. Đó là ông An.
Sự giản dị của ông An khiến Nam có chút ngạc nhiên. Trong suốt buổi nói chuyện, Nam để ý ông An dùng một chiếc điện thoại Android đời cũ, không phải iPhone. Ông nói chuyện về công việc một cách say sưa, về những mục tiêu ông đang theo đuổi: hoàn thành một dự án nhà ở xã hội cho người có thu nhập thấp và xây lại khu mồ mả cho tổ tiên ở quê. Ánh mắt ông sáng lên khi nói về những mục tiêu đó, một ngọn lửa mà Nam không tìm thấy ở bản thân mình khi nói về siêu xe hay nhà lầu.
Tò mò, Nam hỏi: “Với điều kiện của chú, sao chú không mua một chiếc xe hơi cho tiện đi lại, che nắng che mưa?”.
Ông An cười hiền, nhấp một ngụm cà phê rồi trả lời: “Chú dư sức mua bất kỳ chiếc xe nào chú muốn. Nhưng chú chưa thấy việc mua một chiếc xe hơi lúc này giúp tăng chất lượng cuộc sống của chú. Ở Đà Nẵng, nơi chú sống, hay ở Sài Gòn này cũng vậy, đi xe hơi phiền phức lắm. Phải kiếm chỗ đậu, kẹt xe. Chú đi chiếc xe máy này, nó nhanh hơn, tiện hơn. Mình mua một thứ gì đó là để nó phục vụ mình, chứ không phải để mình phục vụ nó, đúng không cháu?”.
Câu nói đó như một nhát búa gõ vào đầu Nam. Cậu nghĩ về chiếc Mercedes đang nằm phủ bụi dưới hầm xe.
Thấy Nam im lặng suy tư, ông An nói tiếp: “Có mấy đứa trẻ hay hỏi chú, sao không mua iPhone cho có mặt mũi với người ta. Chú hỏi lại, mặt mũi với người khác thì có lợi ích gì cho chú? Chú sống cho bản thân chú, cho mục tiêu của chú, chứ đâu phải sống cho sự phán xét của người khác. Khi cháu mua một món đồ chỉ để mong chờ sự chấp nhận của người khác, cháu đang vi phạm hai quy tắc cơ bản nhất của một người đàn ông mạnh mẽ: Sống không thật với bản thân, và chờ đợi sự chấp nhận của kẻ khác.”
Nam ngẩng lên, lần đầu tiên cậu nghe thấy khái niệm “người đàn ông mạnh mẽ” theo một định nghĩa khác lạ như vậy.
Ông An tiếp tục: “Cháu phải hiểu điều này. Người ta muốn kết giao với cháu, tôn trọng cháu, không phải vì cháu có cái gì, mà vì cháu có thể mang lại lợi ích gì cho họ. Cháu khoe khoang chiếc xe, căn nhà, người ta có thể trầm trồ đó, nhưng rồi sao? Nó có giúp ích gì cho họ không? Không. Nhưng nếu cháu có kiến thức, có kỹ năng, có một hệ thống kinh doanh tốt có thể giúp họ kiếm tiền, lúc đó cháu không cần khoe, họ cũng tự tìm đến. Thay vì phí thời gian và tiền bạc để ‘sống ảo’, hãy đầu tư vào việc đào tạo bản thân, biến mình thành một người có giá trị cao. Một người mà khi người khác hợp tác, dù là bạn hay thù, họ cũng nhận được lợi ích và tự tăng giá trị của bản thân họ lên. Đó mới là sức mạnh thật sự.”
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Chương 4: Bài Học Về “Lợi Ích” Và Chiếc Máy Bay Không Cất Cánh
Cuộc trò chuyện với ông An đã thay đổi hoàn toàn tư duy của Nam. Cậu bắt đầu nhìn nhận lại mọi thứ. Một cơ hội lớn đã đến ngay sau đó, chứng minh cho lời nói của ông An.
Nam đang cạnh tranh một hợp đồng lớn với một đối tác khó tính. Ban đầu, theo thói quen cũ, cậu cố gắng gây ấn tượng bằng vẻ bề ngoài. Cậu lái chiếc Mercedes đến, mời đối tác đến những nhà hàng sang trọng nhất. Nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ. Đối tác của cậu, một người đàn ông từng trải, dường như không quan tâm đến những thứ hào nhoáng đó.
Nhớ lại lời ông An, Nam thay đổi chiến lược. Cậu tạm gác lại việc khoe mẽ. Cậu dành hai tuần không ngủ để nghiên cứu sâu về vấn đề của công ty đối tác và xây dựng một kế hoạch giải quyết chi tiết, một giải pháp mang lại lợi ích thực sự, giúp họ tiết kiệm chi phí và tăng hiệu quả.
Trong buổi thuyết trình cuối cùng, Nam không nói về bản thân, không khoe về công ty mình. Cậu chỉ tập trung phân tích vấn đề và trình bày giải pháp của mình – cái lợi ích mà cậu có thể mang lại. Cuối buổi, vị đối tác khó tính đứng dậy, bắt tay Nam thật chặt và nói: “Cậu đã thuyết phục được tôi. Đây chính là thứ chúng tôi cần.”
Nam đã có được hợp đồng lớn nhất trong sự nghiệp của mình, không phải bằng chiếc xe sang, mà bằng giá trị thực sự mà cậu tạo ra.
Sau thành công đó, Nam quyết định sống khác đi. Cậu bán chiếc Mercedes và mua một chiếc mô tô phân khối lớn, vừa thỏa mãn đam mê, vừa vô cùng tiện lợi khi di chuyển trong thành phố. Cậu ngừng đăng những bức ảnh khoe khoang lên mạng xã hội. Thay vào đó, cậu chia sẻ những kiến thức kinh doanh, những bài học mà cậu học được.
Cậu bắt đầu tập trung vào những mục tiêu có ý nghĩa hơn. Cậu dùng tiền để đầu tư mở rộng kinh doanh, tạo thêm công ăn việc làm. Cậu xây một căn nhà khang trang, không quá phô trương nhưng đầy đủ tiện nghi cho ba mẹ ở Cà Mau. Cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc đích thực, thứ hạnh phúc đến từ việc hoàn thành mục tiêu và mang lại giá trị cho người khác, chứ không phải từ việc sở hữu vật chất.
Một lần, khi ngồi cà phê với ông An, Nam đùa: “Giờ cháu có tiền rồi, hay là mình nghĩ lớn hơn, mua một chiếc máy bay riêng như mấy tỷ phú bên Mỹ đi chú?”.
Ông An lại cười: “Muốn thì chú cũng muốn chứ. Nhưng cháu phải thực tế. Mình mua máy bay để làm gì? Để đi từ điểm A đến điểm B nhanh hơn, tiện hơn. Ở Mỹ, việc đó có lý. Nước Mỹ nó phát minh ra máy bay, nó có vô số sân bay tư nhân. Cháu có thể mua đất tự làm sân bay. Cháu bay dưới 3000 mét không cần xin phép ai, nó tiện như đi xe máy vậy. Chiếc máy bay ở Mỹ là một công cụ, nó đem lại giá trị sử dụng thực sự.”
“Còn ở Việt Nam thì sao ạ?” Nam hỏi.
“Ở Việt Nam, nó là một mớ phiền phức khổng lồ,” ông An giải thích. “Mình đậu nó ở đâu? Mỗi lần cất cánh, hạ cánh đều phải xin phép cơ quan chức năng, thủ tục rườm rà. Chi phí thuê bãi đậu ở sân bay thì khủng khiếp. Nếu phải làm tất cả những thứ đó, thôi thì chú mua vé máy bay thương gia cho nhanh. Việc sở hữu một chiếc máy bay ở Việt Nam hiện tại, cái phiền phức nó mang lại nhiều hơn giá trị nó đem lại. Trừ khi cháu là tỷ phú, thời gian quý hơn vàng, và việc di chuyển liên tục phục vụ cho kinh doanh thì mới đáng để cân nhắc.”
Nam gật gù. Cậu đã hiểu ra một bài học sâu sắc. Giàu có không phải là có khả năng mua mọi thứ. Giàu có là có đủ trí tuệ để biết mình thực sự cần thứ gì, và thứ gì chỉ là gánh nặng vô ích. Cuộc sống không phải là một cuộc đua để “có với người ta”, mà là một hành trình để tìm ra mục tiêu của chính mình và sống thật với nó.
Kể từ ngày đó, Nam không còn bị ám ảnh bởi những hình ảnh hào nhoáng trên mạng nữa. Cậu đã tìm thấy con đường của riêng mình, một con đường được xây dựng bằng giá trị thực, bằng lợi ích mang lại cho cộng đồng và bằng sự bình yên trong tâm hồn – những thứ mà không tiền bạc nào mua được.
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?
Câu chuyện của Nam không phải là một câu chuyện xa vời. Rất nhiều người trong chúng ta đang mắc kẹt trong chính cái bẫy mà Nam đã từng trải qua. Vậy, làm thế nào để áp dụng những bài học này vào cuộc sống của chính bạn?
- Định nghĩa lại “Thành Công” của riêng bạn: Thay vì để xã hội và mạng ảo định nghĩa thành công là phải có nhà lầu, xe hơi, hãy tự hỏi bản thân: “Điều gì thực sự quan trọng với mình?”. Thành công có thể là xây được một căn nhà ấm cúng cho ba mẹ, tự do tài chính để theo đuổi đam mê, có thêm thời gian cho gia đình, hay đơn giản là hoàn thành một mục tiêu cá nhân. Hãy chuyển trọng tâm từ sở hữu vật chất sang hoàn thành mục tiêu.
- Đánh giá nhu cầu dựa trên “Giá Trị” chứ không phải “Giá Tiền”: Trước khi mua một món đồ đắt tiền (điện thoại mới, xe mới, quần áo hàng hiệu), hãy tự hỏi câu hỏi của ông An: “Thứ này có thực sự làm tăng chất lượng cuộc sống của mình không, hay nó chỉ mang thêm phiền phức?”. Nếu câu trả lời là bạn mua nó chỉ để “có mặt mũi” hay “bằng bạn bằng bè”, hãy cân nhắc lại. Hãy là người tiêu dùng thông minh, lựa chọn sự tiện lợi và giá trị sử dụng thực tế thay vì chạy theo vẻ bề ngoài.
- Đầu tư vào “Tài Sản Sống”: Tài sản lớn nhất của bạn chính là bản thân bạn. Thay vì dồn tiền mua “tiêu sản” để gây ấn tượng, hãy đầu tư vào việc nâng cao giá trị bản thân. Học một kỹ năng mới, đọc một cuốn sách hay, tham gia một khóa học chuyên môn. Khi bạn trở thành một người có giá trị cao, có thể mang lại lợi ích cho người khác, cơ hội và những mối quan hệ chất lượng sẽ tự tìm đến bạn.
- Thực hành “Sống Thật”: Giảm bớt thời gian lướt mạng xã hội để so sánh bản thân với người khác. Hãy nhớ rằng, những gì bạn thấy chỉ là một lát cắt hoàn hảo được người khác lựa chọn để khoe ra. Hãy sống cuộc đời của bạn, dựa trên nhu cầu và mục tiêu của bạn, chứ đừng cố gắng sao chép cuộc đời của một người ảo trên mạng.
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC
Cuộc đua vật chất là một cuộc đua không có vạch đích, càng chạy bạn sẽ càng mệt mỏi và trống rỗng. Sự giàu có đích thực không nằm ở số dư tài khoản ngân hàng, mà nằm ở sự tự do trong tư duy, sự bình yên trong tâm hồn và giá trị mà bạn tạo ra cho thế giới.
Hôm nay, hãy bắt đầu hành trình xây dựng một cuộc đời có giá trị thực sự. Hãy ngừng chạy theo cái bẫy “có với người ta” và bắt đầu sống cho chính mục tiêu và giá trị của bạn. Sự viên mãn và hạnh phúc đích thực đang chờ bạn, không phải ở một showroom sang trọng, mà ở chính con người tuyệt vời mà bạn sẽ trở thành.
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Tư Duy Sai Lầm (Khiến Bạn Mắc Kẹt) | Công Thức Đúng (Giúp Bạn Tự Do) |
Định nghĩa thành công: Là phải sở hữu thật nhiều thứ (xe sang, nhà to, đồ hiệu) để “có với người ta”. | Thành công đích thực: Là hoàn thành những mục tiêu có ý nghĩa với bản thân (lo cho gia đình, xây dựng sự nghiệp, tạo giá trị). |
Động lực mua sắm: Mua vì sĩ diện, vì mong người khác công nhận, để có “mặt mũi”. | Nguyên tắc mua sắm: Chỉ mua thứ thực sự cần, giúp tăng chất lượng sống và giải quyết vấn đề, thay vì tạo thêm phiền phức. |
Nguồn gốc giá trị: Giá trị bản thân đến từ những gì bạn có (chiếc xe bạn lái, điện thoại bạn dùng). | Nguồn gốc giá trị: Giá trị bản thân đến từ con người bạn và lợi ích bạn có thể mang lại cho người khác. |
Cách xây dựng mối quan hệ: Dùng vật chất để gây ấn tượng, tin rằng sự hào nhoáng sẽ thu hút người khác. | Cách xây dựng mối quan hệ: Dùng năng lực và sự chân thành. Người khác hợp tác với bạn vì lợi ích bạn mang lại, không phải vì xe bạn đi. |
Mục tiêu của sự giàu có: Để có thể tiêu xài và hưởng thụ không giới hạn. | Thực tế của sự giàu có: Tiền không có nhiều thứ đáng để mua. Mục đích của nó là cho bạn sự tự do để theo đuổi mục tiêu lớn hơn. |
Phong cách sống: “Sống ảo” – chạy theo cuộc sống của người khác trên mạng xã hội, luôn so sánh và mệt mỏi. | Phong cách sống: “Sống thật” – dựa trên nhu cầu và mục tiêu của chính mình, tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc từ bên trong. |
Kết quả: Trống rỗng, lo âu, mệt mỏi. Luôn cảm thấy không đủ và phải tiếp tục cuộc đua không hồi kết. | Kết quả: An yên, tự do, viên mãn. Tạo ra tác động tích cực và sống một cuộc đời có ý nghĩa. |
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Làm sao để xây dựng giá trị bản thân mà không cần dựa dẫm vào vật chất?
Rất đơn giản, bạn hãy ngừng đo lường thành công bằng những gì bạn sở hữu. Thay vào đó, hãy tập trung vào việc hoàn thành các mục tiêu có ý nghĩa với riêng bạn, dù lớn hay nhỏ. Giá trị bản thân thực sự đến từ kỹ năng bạn có, kiến thức bạn tích lũy và sự giúp đỡ bạn mang lại cho người khác. Nó là thứ ở lại ngay cả khi bạn không có gì trong tay.
Liệu có phải “sống tối giản” chính là cách để tìm lại giá trị bản thân không?
Sống tối giản không phải là sống khổ hạnh, mà là sống có chủ đích. Nó là một công cụ giúp bạn loại bỏ những thứ phiền phức, không cần thiết (giống như chiếc xe hơi sang trọng nhưng bất tiện trong câu chuyện) để tập trung vào những gì thực sự quan trọng. Khi đầu óc thảnh thơi, bạn sẽ có nhiều không gian hơn để đầu tư vào việc nâng cao giá trị bản thân từ bên trong.
Bài viết tương tự
Có 4 Tỷ Nên Làm Gì? “Chuyên Gia Nghèo Mạt” Trở Thành Triệu Phú
Giá trị bản thân: Tiền không mua được nhiều thứ như bạn nghĩ đâu.
( Giá trị bản thân, Mục tiêu cuộc sống, Định vị bản thân, Làm sao để hạnh phúc )
Comments (No)