✅Tại sao cứ mỗi lần tôi đi xin lời khuyên, tôi lại là người… cãi hăng nhất?
✅Làm sao để “đặt cái tôi xuống” và lắng nghe tốt hơn mà không sợ bị “dắt mũi”?
✅Nếu tôi là người cho lời khuyên (như chị Lan) mà bị người kia cãi lại, tôi nên làm gì?
Ngày xửa ngày xưa, à mà cũng không xưa lắm, chỉ mới vài hôm trước thôi, có một anh chàng tên Hùng. Hùng không phải là nhân vật phản diện, Hùng là kiểu người mà bạn gặp hằng ngày: tốt bụng, chăm chỉ, nhưng có một cái “tôi” to bằng… cái bánh xe bò, dù anh ta không hề nhận ra.
Hùng đang ở trong một giai đoạn mà người ta hay gọi là “bế tắc”. Quán cà phê nhỏ xinh của anh, đứa con tinh thần mà anh dốc hết vốn liếng, đang trên đà… đi về nơi xa lắm. Khách vắng như chùa Bà Đanh, trong khi quán đối diện, một cái xe đẩy trà sữa vỉa hè, lại đông nghẹt. Hùng than thở. Anh than với mẹ, than với bạn, than với con mèo, và than trên cả Facebook.
Trạng thái của Hùng là một mớ hỗn độn của sự tuyệt vọng và… một chút tự cao ngầm. Anh “tha thiết” cần một giải pháp, một lối đi. Anh cảm thấy mình đã “vùng vẫy hết sức trong những thứ tôi đã biết” và kết quả là anh sắp… vỡ nợ.
Cuối cùng, sau nhiều đêm trằn trọc, Hùng quyết định tìm đến chị Lan, một người chị trong ngành F&B mà Hùng luôn nể trọng. Chị Lan là kiểu người “mở”, ngây thơ theo nghĩa tích cực, luôn sẵn lòng giúp đỡ. Hùng bước vào văn phòng chị Lan, khuôn mặt nhàu nhĩ như cái bánh đa nhúng nước.
“Chị Lan ơi,” Hùng bắt đầu bằng một giọng bi thương, “em bế tắc quá. Quán em sắp sập rồi. Em đã thử mọi cách. Chị giàu kinh nghiệm, chị… chị cho em một lời khuyên đi. Bất cứ điều gì cũng được, em hứa em sẽ nghe!”
Chị Lan nhìn Hùng, cái nhìn đầy thông cảm. Chị gật đầu. “Ok Hùng. Chị sẽ nói thẳng nhé. Chị cũng quan sát quán em lâu rồi.”
Và thế là, bi kịch… à không, “bi hài kịch” bắt đầu.
Màn Một: Xin Lời Khuyên Và Màn Phản Biện Kinh Điển
Chị Lan, với tất cả sự chân thành của một người “cho lời khuyên”, bắt đầu phân tích.
“Hùng này, cái thứ nhất chị thấy, là menu của em.” Chị Lan nói, “Nó… nó hơi cũ. Thị trường bây giờ họ uống mấy món ‘healthy’, ‘fusion’ gì đó. Em cứ giữ mãi cái ‘cà phê phin’ với ‘nước cam vắt’ thì… khó.”
Hùng, người mà 5 phút trước còn “tha thiết” lắng nghe, ngay lập tức bật chế độ phòng thủ. Cái “tôi” của anh, cái “cũ” của anh, bắt đầu lên tiếng ồn ào.
“Dạ, nhưng mà…” Hùng ngắt lời. “Cái menu đó là tâm huyết của em. Khách quen của em họ thích cái vị truyền thống đó chị. Em thấy mấy cái ‘healthy’ đó nó… tào lao làm sao á. Uống không ra gì.”
Chị Lan hơi khựng lại, nhưng chị cố giữ bình tĩnh. “Ừ, thì chị hiểu. Nhưng mình kinh doanh mà em. Cái thứ hai… cái không gian quán.” Chị tiếp lời, “Em decor kiểu ‘vintage’ nó cũng xinh, nhưng giờ người ta cần chỗ ‘check-in’ sống ảo. Ánh sáng của em nó tối quá, chụp hình lên mặt như… cái bao gạo.”
Hùng lại xua tay. “Trời ơi chị! Em mở quán cà phê chứ đâu phải studio. Em muốn khách đến để thư giãn, để ‘chill’ với không gian yên tĩnh. Em ghét cái kiểu ồn ào, loè loẹt để chụp hình lắm.”
Chị Lan bắt đầu nhíu mày. “Ok… cái thứ ba, và cái này quan trọng nhất. Em không làm marketing online.” Chị nói, “Thời này mà không có Fanpage, không chạy video TikTok, không booking KOL… thì em bán cho ai?”
Đây chính là giọt nước tràn ly. Hùng gần như nhảy dựng lên. “Ôi thôi chị ơi! Mấy cái đó lừa đảo không à! Em thấy tốn tiền mà không hiệu quả. Em tin vào ‘hữu xạ tự nhiên hương’. Với lại, em không có khiếu nhảy múa quay video. Em… em…”
Chị Lan giơ tay. “Khoan. Hùng. Dừng lại.”
Giọng chị Lan lúc này không còn “ngây thơ” nữa. Chị nhìn thẳng vào Hùng. “Em nói em xin chị lời khuyên. Nhưng từ nãy đến giờ, chị đưa ra ba giải pháp, thì em phản biện lại với chính cái lời khuyên mà em đang xin. Vậy rốt cuộc, em muốn nghe chị nói, hay em muốn chị ngồi đây nghe em… chứng minh là em đúng?”
Hùng cứng họng.
“Khởi nguồn là chị em mình yêu thương nhau,” chị Lan nói tiếp, giọng đã dịu lại nhưng vẫn đầy nghiêm túc, “Chị muốn giúp em, và em cũng muốn được giúp. Nhưng em đang nhầm lẫn. Em biến một buổi ‘xin lời khuyên’ thành một ‘cuộc tranh luận’. Em đang dùng ‘cái cũ’ của em để đập ‘cái mới’ mà em đang cầu xin. Em có thấy nó vô lý không?”
Hùng ngồi im. Anh thấy vô lý thật. Nhưng cái “tôi” chết tiệt bên trong vẫn đang lẩm bẩm: “Bà ấy thì biết gì…”
Buổi nói chuyện kết thúc trong sự gượng gạo. Hùng ra về, không chỉ bế tắc mà còn thêm phần… bực bội. Anh thấy chị Lan không hiểu mình. Chị Lan thì thấy… mệt mỏi. Chị vừa lãng phí 30 phút cuộc đời.
Đây chính là cái “bẫy” mà rất nhiều người ghét nhau, khởi đầu từ những ý định tốt đẹp. Sự vụng về trong việc kháng cự lại điều mình mong cầu. Hùng khao khát cái mới, nhưng lại để cái cũ ồn ào lấn át.
Màn Hai: Tổng Kết Lại Sự Bướng Bỉnh
Tối đó, Hùng không ngủ được. Anh nằm nhìn trần nhà, đầu ong ong. Lời của chị Lan cứ văng vẳng: “Em muốn nghe hay em muốn tranh luận?”
Anh bực. Anh giận. Nhưng trên hết, anh… sợ. Anh sợ quán sập thật.
Hùng lôi sổ sách ra. Những con số đỏ chót nhảy múa trước mắt anh. Đây là “kết quả”. Không thể chối cãi. Anh tự hỏi mình, theo đúng như cách người ta hay khuyên là “định kỳ tổng kết”:
“Cái sự bướng bỉnh của mình, cái sự ‘truyền thống’ của mình, cái sự ghét ‘sống ảo’ của mình… nó có hữu ích không? Nó có lợi cho mình không?”
Câu trả lời là: KHÔNG.
Quán vẫn vắng. Nợ vẫn tăng. Cái “tôi” của Hùng có thể thắng trong cuộc tranh luận với chị Lan, nhưng nó đang thua sấp mặt trong cuộc chiến với thực tế.
Anh chợt nhận ra, mình đã vùng vẫy vô ích trong cái ao tù kiến thức của chính mình. Anh đã thử mọi cách “cũ” mà anh biết, và chúng đều thất bại. Đó là lý do anh tìm đến chị Lan. Anh cần “cái mới” để phá vỡ giới hạn.
Vậy mà, khi “cái mới” được dâng tận miệng, anh lại nỡ lòng nào “lụm cái cũ, đập cái mới”. Anh đã hành xử y hệt như Tèo.
À, Tèo là ba của Hùng.
Hùng nhớ lại câu chuyện bi hài của gia đình mình. Ba Hùng, ông Tèo, hút thuốc lá như ống khói nhà máy. Ông ho sù sụ mỗi sáng. Hùng, với tư cách một người con hiếu thảo (và vừa đọc được bài báo về ung thư phổi), bèn “cho lời khuyên”.
“Ba ơi, ba bớt hút thuốc lại đi. Con thấy dạo này ba ho nhiều quá. Không ổn đâu.”
Ông Tèo, đang rít một hơi thuốc dài, phả khói vào mặt Hùng: “Trời ơi mày tào lao quá mày! Ông cố nội của tao hút từ năm 15 tuổi, sống tới 90 tuổi có bị cái gì đâu. Mày biết cái gì mà nói?”
Lúc đó Hùng đã tức điên lên. Anh thấy ba mình thật cố chấp, thật vô lý.
Và giờ đây… Hùng nhận ra, mình và ba mình giống nhau y đúc. Anh cũng vừa nói với chị Lan cái câu: “Khách quen của em họ thích cái vị truyền thống đó.” Chẳng khác gì cái lý luận “ông cố nội” của ba anh.
Hùng nhận ra, vấn đề không nằm ở lời khuyên. Vấn đề nằm ở chỗ anh quá bất an.
Anh bất an vì những điều chị Lan nói quá xa lạ. Nó đập tan cái niềm tin vững vàng của anh về “giá trị cốt lõi” của quán. Nó đánh vào nỗi sợ hiện hữu: “Mình không biết marketing”, “Mình không có tiền đổi decor”, “Mình sẽ đánh mất chính mình nếu chạy theo trend”.
Vì sợ, nên anh phản kháng.
Màn Ba: Giải Pháp Của Sự Khiêm Tốn
Hùng vò đầu bứt tóc. Anh đã sai. Sai lè. Nhưng làm thế nào để sửa? Giờ quay lại nói chuyện với chị Lan thì… nhục. Nhưng không quay lại thì… chết đói.
Chợt, anh nhớ lại hai ý mà chị Lan đã từng nói trong một buổi hội thảo, hai giải pháp mà anh đã từng nghe nhưng chưa bao giờ… lọt tai.
Giải pháp 1: Hãy tôn trọng chính bạn.
Giải pháp 2: Đặt cái tôi xuống và 100% lắng nghe.
Hùng lúc đầu thấy nó mâu thuẫn. Nhưng đêm nay, anh đã hiểu.
Anh nhận ra mình cần đặt cái tôi xuống trước. Anh phải chấp nhận một sự thật: “Tầm của mình tới mức đó thôi.” Nhận thức cũ của mình, cách làm cũ của mình… nó không hiệu quả. Làm ơn, làm ơn khiêm tốn giùm cái! Khi tiếp thu cái mới, việc đầu tiên là “lắng nghe trước cái đã, rồi tính gì tính.”
Nhưng… nếu lời khuyên đó sai thì sao? Nếu chị Lan sai thì sao?
Đó là lúc Giải pháp 1 phát huy tác dụng: Tôn trọng chính bạn.
Hùng chợt vỡ lẽ. Anh đã không tôn trọng chính mình. Anh không tin vào năng lực suy xét của bản thân mình. Anh sợ rằng chỉ cần “nghe” lời chị Lan, anh sẽ bị “yếu đi”, bị “mất chất”, bị “dắt mũi”.
Không!
“Mình tuyệt vời hơn như vậy nhiều,” Hùng tự nhủ. “Năng lực của mình xịn lắm!”
Lẽ ra, anh phải tôn trọng khả năng suy xét của mình. Anh phải tin rằng, mình đủ sức để “nghe xong đi, rồi cuối cùng hết, dùng trí lực của mình, dùng kinh nghiệm của mình để sàn lọc“.
Mình dư sức phân biệt đúng sai. Mình chỉ cần “dời cái sự phản biện” lại, sau khi đã “lĩnh hội đủ” cái tư duy mới đó.
Hùng không cần phải cãi lại chị Lan ngay lập tức. Anh chỉ cần nói: “Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ về suy nghĩ thêm. Cái ý này của chị… em chưa hiểu lắm, chị nói rõ hơn được không? Làm sao để marketing mà không lừa đảo?”
Nếu anh hỏi như Tý (trong ví dụ Tèo và Tý), nếu anh hỏi thêm: “Mà hơi khó chị ơi… Em biết là nên làm, nhưng giờ em không có khiếu, chị biết ai làm cái này giỏi không, chỉ em với?”
Trời ơi! Nếu anh hỏi câu đó, biết bao nhiêu cánh cửa đã mở ra. Kể cả khi về nhà, anh quyết định không làm theo, thì chí ít, anh đã có thêm thông tin, và quan trọng nhất, anh không làm phật ý người muốn giúp mình.
Anh đã không làm người ta xa mình chỉ vì một sự vụng về không đáng có.
Màn Bốn: Học Để Sửa Mình (Chứ Không Phải Để Dằn Mặt)
Hôm sau, Hùng mua một giỏ trái cây thật to, loại mà anh biết chị Lan thích. Anh đứng trước cửa văn phòng chị, hít một hơi thật sâu.
“Chị Lan,” Hùng gãi đầu, “Hôm qua… em sai rồi. Em… em vụng về quá. Em xin lỗi chị.”
Chị Lan bật cười. “Vô đây.”
Hùng ngồi xuống, nhưng lần này với một tư thế khác. Anh lấy sổ tay ra. “Ok chị. Bây giờ, em sẵn sàng 100% lắng nghe. Chị nói lại về cái vụ marketing ‘lừa đảo’ đó đi.”
Chị Lan mỉm cười. Và chị bắt đầu nói. Hùng cắm cúi ghi. Anh không “nhưng mà” nữa. Anh chỉ “dạ”, “em hiểu”, và “chị nói rõ hơn chỗ này được không?”
Cuộc đời Hùng bắt đầu thay đổi từ ngày hôm đó.
Quán cà phê của anh, dĩ nhiên, không “lên đỉnh” ngay lập tức. Nhưng nó bắt đầu có khách mới. Hùng học cách pha vài món “healthy” (mà anh thề là uống cũng… không tệ). Anh sơn lại một góc tường, treo vài cái đèn LED rẻ tiền, và nó bỗng dưng thành “góc check-in”. Anh tập tành quay vài cái video “pha chế” vụng về, nhưng cái sự vụng về chân thật đó… lại được lên xu hướng.
Doanh thu bắt đầu tăng.
Một buổi tối, bạn gái Hùng (cũng là một người hay “cãi”) thấy Hùng đang hí hoáy học một khoá học online về “trí tuệ cảm xúc”. Cô bĩu môi: “Ui giời, anh cũng đua đòi học mấy cái này à? Em thấy nó cứ sáo rỗng thế nào ấy.”
Hùng của ngày xưa, 100%, sẽ nhảy dựng lên: “Em biết cái gì mà nói! Em không học thì đừng có phán xét! Cái này hay lắm đấy!”
Nhưng Hùng của hôm nay thì khác.
Anh dừng video lại, mỉm cười nhìn cô. Anh không “tranh luận”. Anh cũng không làm cái điều tồi tệ nhất mà nhiều người hay làm: lạm dụng đường link để dằn mặt nhau.
Anh không nói: “Em sai rồi! Em phải nghe cái bài học về ‘xin lời khuyên’ này đi! Cái ông XZ này nói đúng y như em luôn nè!”
Không. Hùng đã hiểu. Học là để sửa mình trước.
Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh cũng thấy nó hơi sáo rỗng. Nhưng dạo này anh thấy mình hay nóng tính, hay cãi bướng. Anh học để sửa mình thôi. Em không cần nghe đâu.”
Rồi anh kể cho cô nghe câu chuyện “bi hài” của anh và chị Lan. Anh tự cười vào sự “bướng bỉnh” của mình, sự “bất an” ngớ ngẩn của mình.
Bạn gái anh, thay vì phòng thủ, lại lắng nghe. Vì Hùng không tấn công cô, anh đang tự “nhận trách nhiệm thay đổi” cho mình. Và khi Hùng hiểu được cái “bất an” của chính mình, anh cũng “thông cảm” được cho sự phản kháng của cô.
Anh không gắt gỏng. Anh chỉ chia sẻ.
Và đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, họ thực sự nói chuyện với nhau, thay vì… tranh luận xem ai đúng ai sai.
Hùng nhận ra, bài học lớn nhất không phải là làm sao để kinh doanh thành công. Bài học lớn nhất là làm sao để đặt cái tôi xuống và thực sự lắng nghe. Vì chỉ khi đó, những điều mới mẻ, những yêu thương, và cả… tiền bạc, mới có cơ hội đi vào cuộc đời mình.

Màn Năm: Vậy, Áp Dụng Thông Tin Này Vào Bản Thân Như Thế Nào?
Câu chuyện của Hùng, của chị Lan, của ông Tèo, hay của cô bạn gái không phải là một câu chuyện xa lạ. Nó chính là tấm gương soi chiếu cuộc sống của mỗi chúng ta. Hầu như ai cũng đã từng ít nhất một lần là Hùng (vụng về kháng cự) hoặc là chị Lan (bất lực khi cho lời khuyên).
Vậy, sau khi gấp cuốn sách về cuộc đời Hùng lại, chúng ta học được gì cho chính mình?
1. Nếu bạn là Hùng (Người đi xin lời khuyên):
Lần tới, khi bạn cảm thấy bế tắc và phải mở miệng cầu cứu ai đó, hãy chuẩn bị cho mình một “tâm thế lắng nghe”.
- Nhận diện “Con quỷ Nhưng Mà”: Khoảnh khắc bạn chuẩn bị thốt ra từ “Nhưng mà…”, hãy dừng lại 1 giây. Đó chính là dấu hiệu cái “tôi” cũ kỹ, cái “bất an” của bạn đang trỗi dậy.
- Kích hoạt “Chế độ 100% Lắng Nghe”: Hãy tự nhủ: “Cách cũ của mình đã thất bại. Đó là lý do mình ngồi đây.” Nhiệm vụ của bạn lúc này là lĩnh hội trọn vẹn, không phải là tranh luận. Hãy cầm sổ bút lên, ghi chép. Gật đầu và nói: “Em hiểu rồi, chị cứ nói tiếp đi.”
- Tin vào bộ lọc của mình (Tôn trọng bản thân): Hãy tin rằng bạn đủ thông minh. Bạn không phải là một tờ giấy trắng bị dắt mũi. Bạn đang “thu thập dữ liệu”. Việc “làm theo hay không” sẽ được quyết định sau, khi bạn về nhà, một mình, bình tĩnh sàn lọc lại mọi thứ. Đừng sợ bị “mất chất”.
2. Nếu bạn là Chị Lan (Người cho lời khuyên):
Khi bạn chân thành muốn giúp ai đó, nhưng họ lại bắt đầu “phản biện” lại bạn, đừng vội tự ái hay tức giận.
- Đừng sa vào cuộc chiến: Họ không ghét bạn, họ chỉ đang “bất an”. Họ đang sợ hãi cái mới. Nếu bạn cãi lại, cả hai sẽ chỉ làm tổn thương nhau.
- Đặt câu hỏi “Rào”: Giống như chị Lan, hãy hỏi trước: “Ok, bây’ giờ em muốn nghe anh nói thật, hay em chỉ muốn anh đồng cảm? Nói rõ nhé, chút cãi lộn mệt lắm.”
- Thông cảm với sự sợ hãi: Hãy hiểu rằng, lời khuyên của bạn có thể đang “đe dọa” thế giới quan của họ. Hãy nói như cách Hùng nói với bạn gái: “Anh rất hiểu tại sao em cảm thấy vậy. Em không cần làm theo đâu. Em cứ nghe như một ‘gợi ý’ thôi. Về nhà không thích thì mình vứt sọt rác, không sao cả.”
3. Nếu bạn là người ngoài cuộc (Vô tình đọc được bài này):
Bài học lớn nhất, và cũng là khó nhất: Học để sửa mình, không phải để dằn mặt người khác.
Bạn thấy bài viết này hay. Bạn thấy nó “đúng y chang” chồng/vợ/bạn bè/sếp của mình. Bạn rất ngứa ngáy muốn “văng cái link này” vào mặt họ kèm lời nhắn: “Đọc đi! Tỉnh ra đi!”
Xin đừng.
Hành vi đó chỉ chứng tỏ bạn cũng đang dùng kiến thức như một vũ khí, chứ không phải một công cụ để thấu hiểu. Nếu bạn muốn thay đổi họ, cách duy nhất là bạn hãy thay đổi trước. Hãy là Hùng, người đã biết lắng nghe. Hãy là chị Lan, người đã biết cho lời khuyên trong sự thấu cảm.
Khi bạn tốt lên, bạn sẽ tự động “thông cảm” cho sự vụng về của người khác, và sự thay đổi tích cực đó sẽ tự nhiên lan tỏa.
LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC
Sự khiêm tốn không phải là hạ thấp mình, mà là mở rộng dung lượng của trái tim và khối óc để đón nhận những điều mới mẻ. Cái “tôi” giống như một cánh cửa; nếu bạn đóng nó quá chặt, không có gì mới có thể đi vào, nhưng ánh sáng của trí tuệ và tình yêu thương cũng sẽ không thể lọt qua.
Lần tới khi bạn xin một lời khuyên, hãy nhớ đến Hùng. Hãy dũng cảm đặt cái “tôi” ồn ào của mình sang một bên, dù chỉ trong 15 phút, và 100% LẮNG NGHE. Bạn sẽ không mất gì cả, mà có thể, bạn sẽ có được cả một thế giới.
Và bây giờ, đến lượt bạn.
Bạn đã bao giờ là “Hùng” trong một cuộc nói chuyện chưa? Bạn đã bao giờ phải khổ sở như “chị Lan” khi cố gắng giúp một ai đó? Hãy bình luận bên dưới và chia sẻ câu chuyện của chính bạn, hoặc bài học lớn nhất mà bạn rút ra được từ câu chuyện này.
Nếu bạn thấy bài viết này có giá trị, đừng ngần ngại chia sẻ nó cho những người mà bạn thực sự yêu thương. Nhưng hãy nhớ, chia sẻ với tâm thế “cùng nhau học hỏi”, chứ không phải để “dằn mặt” nhé!
Cảm ơn bạn đã đọc. Chúc bạn thật nhiều bình an và một trái tim luôn rộng mở.
| Tình Huống / Vấn Đề (Cái “Cũ”) | Công Thức / Giải Pháp (Cái “Mới”) |
|---|---|
| 📍 Bi kịch “Xin lời khuyên” Bạn (A) tha thiết xin lời khuyên từ (B), nhưng khi B nói, bạn lập tức phản biện: “Nhưng mà…” | 💡 Nhận diện vấn đề Bạn đang biến buổi “xin nghe” thành buổi “tranh luận”. Khi phản ứng theo bản năng, bạn đang dùng cái cũ (ego) để chống lại cái mới (lời khuyên bạn cần). |
| 📍 Nguồn gốc của sự phản biện Vì sao bạn cãi? Vì cái tôi ồn ào và sự bất an bên trong. Bạn sợ cái mới làm lung lay niềm tin cũ, sợ “mất chất” của mình. | 💡 Tổng kết sự bướng bỉnh Hãy tự hỏi: “Cách làm cũ của mình có hiệu quả không?” Nếu không (bằng chứng là bạn đang bế tắc), thì đã đến lúc khiêm tốn và mở lòng. |
| 📍 Công thức #1 – Sợ bị ‘dắt mũi’ Bạn e rằng nếu nghe theo, bạn sẽ yếu đi hoặc đánh mất bản thân. | 💡 Tôn trọng chính mình Tin rằng bạn đủ vững để sàng lọc thông tin. Nhiệm vụ là nghe cho hết, rồi về nhà tự quyết định. Hãy dời sự phản biện lại sau khi đã hiểu rõ. |
| 📍 Công thức #2 – Cái “tôi” quá lớn Dù cách cũ thất bại, bạn vẫn cố bảo vệ nó để không phải thừa nhận mình sai. | 💡 Đặt cái tôi xuống & 100% lắng nghe Khi đi xin lời khuyên, nhiệm vụ là thu thập dữ liệu, không phải bảo vệ quan điểm. Hãy chấp nhận “tầm của mình tới đó thôi” và sẵn sàng nạp cái mới. |
| 📍 Ứng dụng (Nếu bạn là Hùng) Khi nghe lời khuyên “không lọt tai”, bạn làm gì? | 💡 Đổi phản ứng Thay “Nhưng mà…” bằng “Làm sao…?” → Đừng nói: “Nhưng mà em thấy marketing lừa đảo lắm.” → Hãy nói: “Em hiểu rồi, nhưng làm sao để marketing mà không lừa đảo hả chị?” |
| 📍 Ứng dụng (Nếu bạn là chị Lan) Khi người xin lời khuyên lại cãi bạn, nên làm gì? | 💡 Đừng sa vào cuộc chiến Hiểu rằng họ đang bất an. Hãy “rào trước” (VD: “Em muốn nghe thật hay muốn được đồng cảm?”) và chia sẻ bằng sự thấu cảm, không phán xét. |
| 📍 Sai lầm cuối cùng (sau khi đọc xong) Dùng bài viết này để “dằn mặt” người khác — ví dụ: gửi link cho vợ/chồng/bạn bè và bảo “Đọc đi!”. | 💡 Học để sửa mình, không để dằn mặt Trách nhiệm thay đổi luôn bắt đầu từ chính bạn. Hãy dùng kiến thức để hiểu và bao dung, chứ không phải để tấn công người khác. |
Tại sao cứ mỗi lần tôi đi xin lời khuyên, tôi lại là người… cãi hăng nhất?

À, cái này là “bệnh” chung đó! Rất có thể là do bạn đang bất an và cái tôi của bạn đang “ồn ào”. Bạn tha thiết muốn nghe “cái mới”, nhưng khi nó xuất hiện, bạn lại sợ nó đe dọa “cái cũ” (thói quen, niềm tin) của mình.
Bạn không cố ý cãi, mà là bạn đang trong chế độ phòng thủ để bảo vệ mình đó!
Làm sao để “đặt cái tôi xuống” và lắng nghe tốt hơn mà không sợ bị “dắt mũi”?
Bí quyết là bạn phải tôn trọng chính mình trước! Hãy tin là bạn đủ “xịn” để sàn lọc thông tin.
Công thức là: Cứ “100% lắng nghe” để thu thập dữ liệu đã. Việc “làm theo hay không” là quyết định của bạn sau đó. Nghe không có nghĩa là phải theo, nghe là để có thêm lựa chọn. Cứ nghe hết đi, về nhà tính sau!
Nếu tôi là người cho lời khuyên (như chị Lan) mà bị người kia cãi lại, tôi nên làm gì?
Việc đầu tiên: Đừng cãi tay đôi! Hãy hiểu là họ đang “bất an” y như Hùng trong truyện vậy.
Bạn có thể “rào trước” kiểu: “Ok, muốn nghe tui nói thật hay chỉ muốn tui đồng cảm?” Hoặc khi bị cãi, hãy nhẹ nhàng: “Em cứ nghe hết đi, đây chỉ là gợi ý thôi. Không thích thì về vứt sọt rác cũng được, anh không giận.” Giữ cho mọi thứ nhẹ nhàng là ưu tiên số 1.
Bài viết tương tự
Văn Hóa Nhật Bản: Ngừng Xin Phép Hãy Trình Bày Của Người “Proactive”
Nguồn
Xin lời khuyện: khi người ta yêu cầu mới cho. Hay khi nhận lời khuyên đừng phản biện


Comments (No)