Cái Xô Năng Lượng: Bí Mật Đằng Sau Những Cơn Giận Dữ Vô Cớ

5/5 - (1 bình chọn)

✅Cái xô năng lượng” được nói đến trong bài là gì?

✅Tại sao tâm trạng của tôi lại thất thường, lúc dễ cáu lúc lại không?

✅Làm thế nào để nạp lại năng lượng cho “cái xô” của mình một cách hiệu quả?

Có bao giờ bạn để ý một sự kỳ lạ đối với tâm trạng của chính mình không?

Nếu câu trả lời là “chưa”, vậy thì xin chúc mừng, bạn có lẽ là một á thánh. Còn nếu là “rồi”, chào mừng bạn đến với câu lạc bộ của Hùng.

Bạn có đang sở hữu hai ‘phiên bản’ tâm trạng giống Hùng?

Hùng là một nhân viên văn phòng 34 tuổi, một người đàn ông điển hình của thế kỷ 21: tóc tai bắt đầu thưa thớt ở những chỗ anh không muốn, và bụng bắt đầu dày lên ở những nơi anh cũng không mời gọi. Hùng là một người tốt. Hầu hết mọi ngày.

Vấn đề của Hùng, cũng là sự kỳ lạ mà anh không tài nào lý giải nổi, đó là sự tồn tại của hai “phiên bản” Hùng.

Có một Hùng của ngày thứ Ba tuần trước. Sáng hôm đó, anh thức dậy, cảm thấy thế giới thật rực rỡ. Anh bước ra đường, Sài Gòn kẹt xe như thường lệ, nhưng anh thấy vui. Anh mỉm cười với cái nắng, anh ngân nga theo điệu nhạc. Một chiếc xe máy tạt đầu anh suýt soát, Hùng chỉ nhún vai, “Chắc anh ta vội.” Lòng anh bình an đến lạ. Tối về nhà, con trai 5 tuổi của anh, cu Bin, làm ầm ĩ cả căn nhà, biến phòng khách thành một bãi chiến trường của siêu nhân và khủng long. Hùng nhìn cảnh tượng đó và thấy dễ thương. “Trời, con nít mà,” anh cười với vợ, “Phải hiếu động, phải vui vẻ vậy mới đúng chất.”

Nhưng rồi, có một Hùng của ngày hôm nay.

Cũng vẫn là Hùng, vẫn con đường đó, vẫn căn nhà đó.

Nhưng sáng nay, khi anh bước ra đường, cái nắng khiến anh nhăn nhó. Và khi một tiếng còi xe vang lên (thậm chí còn nhỏ hơn tiếng còi hôm thứ Ba), Hùng bỗng cảm thấy một cơn bực bội dâng lên tận cổ. “Bóp cái gì mà bóp!” anh lầm bầm. Chiếc xe máy tạt đầu y hệt tuần trước. Lần này, Hùng không nhún vai. Anh nhấn còi inh ỏi, mặt đỏ bừng, cảm giác muốn đuổi theo và “nói chuyện phải quấy” với gã kia. Anh bực lắm.

Tối nay, anh về nhà. Cu Bin cũng làm ồn y hệt, cũng những siêu nhân đó. Nhưng Hùng không thấy dễ thương. Anh cảm thấy một sự nóng nảy bùng lên. Một tiếng hét của cu Bin, dù chỉ là tiếng hét vui đùa, cũng khiến Hùng không giữ được bình tĩnh.

“IM NGAY!”

Cả căn nhà bỗng dưng im bặt. Vợ anh nhìn anh ngạc nhiên. Cu Bin đứng sững, mắt bắt đầu ngấn nước.

Hùng đứng đó, sững sờ với chính phản ứng của mình. Anh không hiểu. Nguyên do tại sao? Cùng một tình huống, cùng một đứa con, cùng một vụ kẹt xe. Tại sao có khi anh thấy bình thường, thậm chí là vui vẻ bỏ qua, mà có khi anh lại bực bội, “nóng máy” đến vậy?

Câu hỏi này quen thuộc đến mức ám ảnh. Hùng cảm thấy dường như ai cũng trải qua điều này, nhưng không ai thực sự dừng lại để tìm hiểu. Mọi người chỉ đơn giản chấp nhận rằng “tính mình nó thế”.

Nhưng Hùng không muốn chấp nhận. Anh mệt mỏi với việc trở thành một quả bom nổ chậm. Anh muốn hiểu mình. Anh muốn trở thành một nhà chuyên gia, không phải chuyên gia về thế giới to tác ngoài kia, mà là “chuyên gia của chính cuộc đời mình”. Anh muốn giải thích được chính mình. Tại sao khi thì mình buồn, tại sao khi thì mình vui?

Bí ẩn về ‘Cái Xô Năng Lượng’ được tiết lộ

Đêm đó, sau khi cu Bin đã ngủ (với một vết hằn sợ hãi trong ánh mắt), Hùng ra ban công ngồi. Anh cảm thấy tội lỗi. Anh nhắn tin cho Chú Ba, người đồng nghiệp lớn tuổi nhất ở công ty, cũng là người duy nhất mà Hùng thấy lúc nào cũng… bình thản.

“Chú Ba, cháu có chuyện này. Cháu thấy mình giống như bị… ma nhập.”

Một lát sau, Chú Ba gọi lại. Giọng ông ấm áp và có chút tò mò. Hùng kể lại câu chuyện về hai “phiên bản” Hùng. Về tiếng còi xe. Về cu Bin.

Chú Ba im lặng lắng nghe. Khi Hùng dứt lời, Chú Ba không phán xét. Ông chỉ hỏi một câu đơn giản:

“Hùng, cái xô nước trong nhà cháu dạo này thế nào?”

“Xô nước ạ?” Hùng ngớ ngẩn. “Cháu không biết, vẫn bình thường ạ. Liên quan gì hả chú?”

Chú Ba cười khà khà. “Chú không nói cái xô nước bằng nhựa. Chú nói về một cái xô khác. Một cái hình ảnh ẩn dụ thôi. Chú tạm gọi nó là cái xô năng lượng.”

Hùng nhíu mày. “Xô năng lượng?”

“Đúng vậy,” Chú Ba nói. “Nguyên tắc cơ bản là thế này: Tất cả chúng ta, làm bất cứ cái gì, đều tiêu hao năng lượng. Cháu đồng ý không? Thức, làm việc, suy nghĩ, lo lắng… tất cả đều tốn năng lượng.”

Hùng gật đầu. “Vâng, dĩ nhiên.”

“Giờ hãy tưởng tượng, mỗi người chúng ta có một cái xô. Đó là mức năng lượng của mình. Hàng ngày, hàng giờ, mỗi sự việc xảy ra, nó sẽ múc một ít nước ra khỏi cái xô đó. Tức là nó rút bớt một chút năng lượng.”

Chú Ba bắt đầu liệt kê: “Ví dụ nhé. Sáng nay cháu có mâu thuẫn với đồng nghiệp không?”

Hùng sực nhớ ra. Sáng nay anh và cô kế toán đã cãi nhau một trận nhỏ về cái hóa đơn. “Có ạ.”

“Đấy,” Chú Ba nói. “Mâu thuẫn với đồng nghiệp, nó lấy một chút năng lượng ra khỏi xô. ‘Cạch’. Cái xô vơi đi một ít.”

“Lúc đi làm cháu kẹt xe?”

“Trời ơi, kẹt cứng luôn chú.”

“Kẹt xe. ‘Cạch’. Nó lấy thêm một ít năng lượng nữa. Cái xô lại vơi đi.”

“Rồi,” Chú Ba tiếp tục, “Cuối tháng rồi đúng không? Cháu có đang lo lắng về mấy cái hóa đơn tiền điện, tiền nước, tiền học của cu Bin không? Có phải đi bao nhiêu cái đám cưới tháng này không?”

Hùng giật mình. Đúng là anh đang đau đầu vì tháng này chi tiêu thâm hụt. “Chính xác chú.”

“‘Cạch, cạch, cạch’. Vấn đề thiếu tiền thiếu bạc, trả hóa đơn, đám cưới. Nó lại lấy thêm một mớ năng lượng nữa. Cái xô giờ còn có nửa.”

“Sáng nay lúc cãi nhau với cô kế toán, cháu có bực mình lướt mạng xã hội không? Có thấy cái tin gì đó ngớ ngẩn làm cháu bị cuốn theo, chửi đổng vài câu trong đầu không?”

Hùng gãi đầu. “Có… Cháu thấy một cái phốt gì đó, đọc xong bực cả mình.”

“Đấy! Lại ‘Cạch’. Cháu tưởng lướt mạng xã hội là giải trí à? Không. Khi cháu bị cuốn theo, nó cũng lấy năng lượng của cháu. Không có chuyện cháu trải qua những điều đó mà không mất gì đâu.”

Chú Ba ngừng lại một chút. “Đấy mới là buổi sáng. Rồi trưa nay cháu ăn gì? Có phải ăn vội cái bánh mì khô khốc không? Người mệt mệt, có khi còn bị cảm nhẹ?”

Hùng rùng mình. Anh đúng là đang hơi sụt sịt.

“Bị cảm, bị sốt. ‘Cạch’. Nó lại lấy năng lượng.”

Chú Ba chốt lại: “Cuộc sống của chúng ta nó bủa vây bằng những cái ‘cạch’ như thế. Rất nhiều ngọn nguồn gây rò rỉ năng lượng. Đến tối, khi cháu về đến nhà, cái xô năng lượng của cháu nó còn bao nhiêu? Chú đoán nhé, nó gần như cạn đáy rồi. Có khi còn vài giọt lẹt đẹt.”

Hùng im lặng. Anh hình dung ra cái xô của mình. Nó không chỉ cạn, nó còn thủng mấy lỗ li ti.

Chú Ba tiếp tục: “Và rồi, khi cái xô đã cạn, cháu va chạm với một sự việc tiếp theo. Sự việc đó là gì? Là tiếng ồn của cu Bin. Bản thân tiếng ồn đó, nó cũng chỉ là một cái ‘cạch’ đòi lấy năng lượng nữa thôi. Nhưng vấn đề là, cháu còn năng lượng đâu mà cho nó lấy?”

“Cái xô đã cạn, ai đó còn thò gáo vào múc, cháu có cấu không? Cháu có bực không?”

Hùng “À” lên một tiếng.

“Cái việc cháu có cấu hay không cấu với cu Bin,” Chú Ba giảng giải, “nó không thực sự lệ thuộc vào việc cu Bin ồn ào. Nó lệ thuộc vào việc cháu còn bao nhiêu năng lượng trong người.”

Bạn có phải là một chiếc điện thoại 5% pin?

“Chú biết,” giọng Chú Ba trầm xuống, “có rất nhiều người, nguồn năng lượng của họ gần như về không. Thậm chí là âm. Năng lượng gần như báo động. Cái tình trạng ‘low battery’, tình trạng pin yếu, nó hiện hữu.”

“Cháu có hay xài cái điện thoại lúc nó còn 5-10% pin không?”

“Dạ có.”

“Cháu thấy nó thế nào? Nó rất giật lag, đúng không? Nó nóng máy. Nó chậm chạp kinh khủng. Bấm một cái 5 giây sau nó mới phản ứng.”

Hùng bật cười. “Đúng ạ, bực mình lắm.”

“Thế có thể nào… chúng ta cũng giống như vậy không?”

Cái so sánh đó đánh thẳng vào Hùng. Anh chính là cái điện thoại 5% pin. Anh “giật lag” khi đồng nghiệp hỏi. Anh “nóng máy” khi nghe tiếng còi xe. Anh “chậm chạp” và “đơ” khi đối mặt với các hóa đơn. Và khi cu Bin “chạy một ứng dụng nặng” (là tiếng ồn), anh “sập nguồn” và la hét.

“Chú học được cái này,” Chú Ba nói tiếp, “là từ việc chú quan sát chính bản thân mình. Thông thường, khi mà hôm nay chú thấy mình có gì đó bực bội, chú sẽ quan sát ngay tầm 3 đến 4 ngày gần nhất. Chú đã sống như thế nào?”

“Và phần lớn,” Chú Ba cười, “chú tìm ra nguyên nhân ngay. À, là do mấy hôm nay mình bị cuốn theo chuyện drama trên mạng. À, là mình đang giải quyết một vấn đề lớn ở quê. À, là mình lo lắng cho cái hợp đồng mới. Nó lấy năng lượng của chú. Và đặc biệt… Chú quên mất cái việc quan trọng nhất.”

“Việc gì ạ?” Hùng hỏi.

“Chú quên tái tạo năng lượng. Chú quên đổ nước lại vào xô.”

“Cái xô mà cháu cứ lấy ra nhiều, lấy ra liên tục, mà cháu không chế vô,” Chú Ba nhấn mạnh, “thì đến một lúc nó sẽ cạn. Nó sẽ thiếu. Và khi đó, chúng ta sẽ luôn ở trong trạng thái mà… chú nói thật, không ai chọc cháu, cháu cũng tự nổi khùng à.”

Hùng rùng mình. Anh nghĩ đến Nam, một đồng nghiệp khác trong phòng. Nam lúc nào cũng cau có. Hùng nhận ra, Nam giống như đang cố tình “săn tìm” một nguồn để chọc mình. Nam lướt Facebook, thấy ai đó khoe ảnh du lịch là bĩu môi. Thấy ai đó nói gì trái ý là nhảy vào bình luận chửi bới.

“Họ đã giận dữ,” Chú Ba nói, như đọc được suy nghĩ của Hùng, “trước khi cái việc đó xảy ra. Chẳng qua là ai xui xẻo, gặp một người đang cấu sẵn. Những người có khuynh hướng trút giận lên người khác. Mà thật ra, chính chúng ta cũng có những lúc như vậy. Khi mình stress, mình mệt mỏi, mình chỉ chờ một lý do thôi… để mình bùng nổ.”

Hùng thở dài. Anh nhìn lại tuần trước, cái ngày thứ Ba “thần thánh” đó. Anh nhớ ra rồi. Tối thứ Hai tuần đó, anh ngủ một giấc 8 tiếng ngon lành. Sáng thứ Ba, anh dậy sớm chạy bộ quanh công viên. Trưa đó anh ăn một bữa rất ngon miệng. Cả ngày anh không đụng tới mạng xã hội.

“Trời ơi…” Hùng lẩm bẩm. “Hôm đó… cái xô của cháu nó đầy ắp.”

“Chính xác!” Chú Ba reo lên. “Và khi cái xô của cháu đầy, một tiếng bóp còi, một vụ kẹt xe, một thằng nhóc tạt đầu… nó cũng chỉ là một tình huống lấy năng lượng thôi. Nó múc ra một ca nước. Nhưng xô của cháu đang đầy, mất một ca nước thì có là gì? Không ảnh hưởng gì cả!”

Làm thế nào để ‘đổ nước’ lại vào xô của bạn?

“Vậy… vậy cháu phải làm sao để đổ nước vào xô hả chú?”

“Đơn giản,” Chú Ba cười. “Cháu phải tìm những hoạt động ‘lành’. Chú gọi nó là ‘lành’ cho dễ hiểu.”

“Ăn lành. Uống lành. Ngủ lành. Vận động lành. Gặp gỡ những người lành (tức là những người bạn vui vẻ, tích cực). Thậm chí là thiền, tập thở, hay đơn giản là ra công viên đi dạo, kết nối với thiên nhiên. Bất cứ cái gì mà cháu gắn chữ ‘lành’ vô, chú tin rằng đó là những hoạt động nó nạp lại năng lượng cho cái xô của cháu.”

Đêm đó, Hùng không ngủ ngay. Anh lấy một cuốn sổ. Anh kẻ hai cột.

Cột 1: “Những thứ đang múc nước ra khỏi xô (Rò rỉ năng lượng)”

Anh liệt kê:

  1. Lo lắng về tiền bạc (hóa đơn, đám cưới).
  2. Mâu thuẫn với kế toán.
  3. Lướt Facebook xem phốt, drama (bị cuốn theo).
  4. Ngủ không đủ giấc (chỉ 5-6 tiếng).
  5. Ăn uống qua loa (bánh mì, mì gói).
  6. Ít vận động.
  7. Lo lắng về sức khỏe (cảm vặt).

Cột 2: “Những thứ đổ nước vào xô (Tái tạo năng lượng)”

Cột này… trống trơn.

Hùng nhìn vào hai cột. Giờ thì anh đã hiểu. Anh không phải là một con quỷ. Anh chỉ là một cái xô bị cạn nước.

Ngày hôm sau, Hùng bắt đầu một cuộc thử nghiệm. Anh gọi nó là “Chiến dịch làm đầy xô”.

Anh không cố gắng giải quyết cái hóa đơn ngay (vì tiền chưa có). Anh cũng không cố gắng làm lành với cô kế toán (vì anh vẫn thấy bực). Thay vào đó, anh tập trung vào “vấn đề B”.

Tối đó, thay vì xem TV đến 12 giờ đêm, Hùng tắt điện thoại lúc 10 giờ. Anh đọc vài trang sách. Anh ngủ một giấc (ngủ lành).

Sáng hôm sau, anh dậy sớm 30 phút. Anh không chạy bộ, chỉ đi bộ quanh khu chung cư (vận động lành).

Trên đường đi làm, anh không bật radio tin tức (thường toàn tin tiêu cực), anh bật một danh sách nhạc vui vẻ (gặp gỡ người ‘lành’ qua âm nhạc).

Trưa đó, anh quyết định không ăn bánh mì. Anh rủ một đồng nghiệp vui tính đi ăn cơm trưa đàng hoàng (ăn lành, bạn bè vui vẻ).

Anh làm điều đó trong ba ngày liên tiếp.

Bài học từ Hùng: ‘Đời thay đổi khi ta thay đổi’

Vào ngày thứ tư, một thử thách thực sự ập đến.

Một khách hàng lớn gọi điện cho Hùng. Gã này nổi tiếng là thô lỗ. Gã la hét trong điện thoại về một lỗi lầm không phải do Hùng gây ra.

Hùng ngồi đó, tai anh nóng bừng.

Phiên bản Hùng “hết pin” sẽ ngay lập tức cãi lại, đổ lỗi, la hét tay đôi với khách hàng. Cả hai sẽ cùng nhau múc cạn cái xô của nhau cho đến khi không còn gì.

Nhưng Hùng của ngày hôm nay… thì khác.

Anh cảm nhận được cơn giận dâng lên. Nhưng nó kỳ lạ lắm. Nó không phải là một ngọn lửa thiêu rụi. Nó chỉ giống như… một ca nước bị múc ra. Hùng nhận thức rõ ràng: “À, gã này đang múc nước của mình.”

Cái xô của anh, sau ba ngày “ăn lành, ngủ lành, vận động lành”, nó đã vơi đi một nửa, nhưng nó vẫn còn rất nhiều nước. Mất một ca này, Hùng vẫn ổn.

Anh hít một hơi thật sâu (tập thở).

“Em hiểu,” Hùng nói, giọng anh bình tĩnh đáng ngạc nhiên. “Em hiểu anh đang rất bực bội về chuyện này. Anh cho em 10 phút, em sẽ kiểm tra lại với bộ phận kỹ thuật và gọi lại ngay cho anh để giải quyết dứt điểm.”

Gã khách hàng, có lẽ bị bất ngờ trước sự bình tĩnh của Hùng, cũng hạ giọng. “Ừ, cậu xem nhanh đi.”

Hùng cúp máy. Tim anh vẫn đập nhanh, nhưng anh không “nóng máy”. Anh không “giật lag”. Anh chỉ đơn giản là xử lý vấn đề.

Buổi trưa hôm đó, khi Hùng đang ăn cơm, anh nhận ra một điều mà Chú Ba đã nói: “Đôi khi cháu muốn giải quyết chuyện A, nhưng vấn đề cần giải quyết lại nằm ở chuyện B.”

Hùng đã từng nghĩ vấn đề của mình là “giao tiếp kém” hay “nóng tính” (Chuyện A). Anh đã cố gắng đọc sách về kiềm chế cảm xúc, nhưng không hiệu quả. Hóa ra, vấn đề thực sự của anh là “cái xô năng lượng cạn kiệt” (Chuyện B). Bằng cách tập trung vào Chuyện B (ngủ đủ, ăn lành), anh đã gián tiếp giải quyết được Chuyện A.

Hùng bắt đầu tin vào cái “tư duy của sự toàn thể” mà Chú Ba nhắc đến. Mọi thứ liên thông với nhau. Hạnh phúc của anh và bữa ăn của anh có liên quan. Cơn giận của anh và giấc ngủ của anh có liên quan.

Anh chợt nhớ ra một điều buồn cười. Hùng nhận ra, mỗi khi anh đói, anh “quạo” kinh khủng. “Đói hay quạo lắm,” Hùng bật cười một mình. Rõ ràng, cái cảm xúc khi đói và cảm xúc khi no nó đã khác nhau một trời một vực rồi. Đôi khi, giải pháp cho một cuộc cãi vã lớn, đơn giản chỉ là… đi ăn cái gì đó.

Tối đó, Hùng về nhà.

Cu Bin lại đang làm ồn. Vẫn là những siêu nhân và khủng long.

Hùng đứng ở cửa. Anh lắng nghe tiếng hét của con trai.

Cái xô của anh hôm nay vẫn còn đầy. Tiếng ồn của cu Bin chỉ múc đi một gáo nhỏ. Hùng mỉm cười. Anh thấy nó thật dễ thương.

Anh bước vào, quăng cặp, và lao vào bãi chiến trường. “Siêu nhân Bố đến đây! Khủng long kia hãy coi chừng!”

Cu Bin cười ré lên sung sướng. Vợ anh nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên, rồi mỉm cười ấm áp.

Đêm đó, vợ anh lại nói về đống hóa đơn. Hùng vẫn thấy áp lực. Nhưng thay vì gắt gỏng, anh ôm lấy vợ. “Không sao, mình sẽ xử lý được. Cái xô của anh vẫn còn đầy.”

Vợ anh không hiểu “cái xô” là gì, nhưng cô cảm nhận được sự bình yên từ anh.

Hùng đã không thay đổi cuộc đời. Anh vẫn kẹt xe. Hóa đơn vẫn đến hàng tháng. Khách hàng thô lỗ vẫn tồn tại. Con anh vẫn sẽ ồn ào.

Nhưng Hùng đã thay đổi.

Anh đã nhận ra một chân lý đơn giản, một “mẹo vặt cuộc sống” dễ thương mà Chú Ba đã chỉ: “Đời thay đổi khi ta thay đổi.”

Giờ đây, Hùng không còn là một cái điện thoại 5% pin. Anh đã học cách tự sạc cho mình. Rảnh rỗi, anh lại tự ngẫm về cái xô cảm xúc của mình. “Hôm nay nó đang ở trạng thái nào? Đầy hay cạn?”

Nếu nó đầy, anh cứ dùng nó một cách vô tư, vui vẻ, hào phóng.

Nhưng nếu nó đang cạn quá, anh biết mình phải dừng lại. Anh phải cân nhắc tìm một điều gì đó “lành” để đổ vào. Và rồi, một tiếng còi xe, một tiếng em bé khóc, một sự mâu thuẫn… có thể nó sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hùng đã trở thành chuyên gia của chính cuộc đời mình. Một chuyên gia về… xô nước.

Cái Xô Năng Lượng: Bí Mật Đằng Sau Những Cơn Giận Dữ Vô Cớ
Cái Xô Năng Lượng: Bí Mật Đằng Sau Những Cơn Giận Dữ Vô Cớ

Áp dụng thông tin này vào bản thân như thế nào?

Câu chuyện của Hùng không phải là của riêng Hùng, đó là câu chuyện của rất nhiều người trong chúng ta. Bạn không cần phải trở thành một “siêu nhân” để kiểm soát cảm xúc. Bạn chỉ cần học cách để ý đến “cái xô năng lượng” của mình.

Vậy, bạn có thể bắt đầu từ đâu?

  1. Kiểm tra cái xô của bạn ngay bây giờ: Hãy tự hỏi: “Ngay lúc này, thang điểm 10, năng lượng của mình đang ở mức mấy?” Nếu nó dưới 5, bạn đang ở trạng thái “pin yếu” rồi đó.
  2. Làm ‘Bài tập 2 cột’ của Hùng: Lấy một tờ giấy, chia làm hai. Một cột ghi “Những thứ MÚC nước ra” (Ví dụ: lướt mạng xã hội 1 tiếng, lo lắng về tương lai, cãi vã, ăn đồ ăn nhanh). Cột còn lại ghi “Những thứ ĐỔ nước vào” (Ví dụ: ngủ đủ 7 tiếng, đi dạo 15 phút, nghe một bản nhạc vui, ăn một bữa cơm nhà, nói chuyện với người mình yêu quý).
  3. Bắt đầu từ việc ‘lành’ nhỏ nhất: Bạn không cần phải thay đổi mọi thứ ngay lập tức. Chỉ cần chọn MỘT việc nhỏ trong cột “ĐỔ nước vào” và làm nó ngay hôm nay. Có thể chỉ là đi ngủ sớm hơn 30 phút, hoặc uống đủ 2 lít nước.

Khi bạn bắt đầu nạp lại năng lượng, bạn sẽ thấy mình không thay đổi hoàn cảnh, nhưng bạn đang thay đổi chính mình. Và đó là lúc cuộc đời bạn thực sự thay đổi.


LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Cái xô năng lượng của bạn hôm nay đang đầy hay đang cạn? Bạn đang dùng “hoạt động lành” nào để nạp lại năng lượng cho mình?

Hãy bình luận chia sẻ cách của bạn ngay bên dưới, và chia sẻ bài viết này cho bất kỳ ai bạn thấy đang ở trong trạng thái “pin yếu” nhé!

📍 Vấn Đề (Sự Rò Rỉ)💡 Giải Pháp (Cách Nạp Đầy)
Bạn là một “cái điện thoại 5% pin”.Bạn cạn năng lượng, dẫn đến tình trạng:– Dễ “nóng máy” (cáu gắt)– “Giật lag” cảm xúc (khó tập trung)– “Sập nguồn” khi gặp áp lực nhỏHãy trở thành một “cục sạc dự phòng” cho chính mình.Thay vì cố gắng thay đổi tình huống (Chuyện A), hãy tập trung nạp lại năng lượng (Chuyện B).
Nguyên nhân cạn pin (Múc nước ra):❌ Lo lắng (tiền bạc, tương lai)❌ Mâu thuẫn, cãi vã❌ Tiêu thụ nội dung tiêu cực (drama, phốt)❌ Ăn uống qua loa (đồ ăn nhanh, bỏ bữa)❌ Ngủ không đủ giấc❌ Ít vận độngCông thức nạp pin (Đổ nước vào):Ăn Lành: Ăn một bữa cơm nhà, ăn đủ chất.✅ Ngủ Lành: Ngủ đủ giấc, tắt điện thoại sớm.✅ Vận Động Lành: Đi bộ 15 phút, tập thể dục.✅ Gặp Gỡ Lành: Nói chuyện với người tích cực.✅ Giải Trí Lành: Nghe nhạc vui, đọc sách.
Kết Quả (Khi cạn pin 🪫):• Cùng một tiếng ồn của con cái ➔ Thấy bực bội, la hét.• Cùng một vụ kẹt xe ➔ Thấy tức giận, chửi bới.Kết Quả (Khi đầy pin 🔋):• Cùng một tiếng ồn của con cái ➔ Thấy dễ thương, vui đùa.• Cùng một vụ kẹt xe ➔ Thấy bình thường, bỏ qua.
Bài Học Cốt Lõi:Đời thay đổi khi ta thay đổi.”Hoàn cảnh không thay đổi (vẫn kẹt xe, con vẫn ồn), nhưng khi “cái xô năng lượng” của bạn thay đổi, cách bạn phản ứng với hoàn cảnh cũng thay đổi.

Cái xô năng lượng” được nói đến trong bài là gì?

Cái Xô Năng Lượng: Bí Mật Đằng Sau Những Cơn Giận Dữ Vô Cớ

Đó là một hình ảnh ẩn dụ cho mức năng lượng tinh thần của bạn. Tưởng tượng mỗi ngày bạn có một cái xô đầy nước (năng lượng).
Mỗi khi bạn gặp căng thẳng, lo lắng, hay mâu thuẫn (như kẹt xe, deadline), một ít nước sẽ bị “múc” ra. Khi xô cạn, bạn sẽ ở trong trạng thái “pin yếu” và rất dễ bực bội.

Tại sao tâm trạng của tôi lại thất thường, lúc dễ cáu lúc lại không?

Rất có thể là do “cái xô năng lượng” của bạn lúc đầy lúc vơi. Khi xô của bạn đầy (ví dụ khi bạn được ngủ đủ giấc, ăn ngon), bạn sẽ thấy mọi thứ thật nhẹ nhàng. Nhưng khi xô đã cạn kiệt, chỉ một tiếng ồn nhỏ của con cái hay một tiếng còi xe cũng đủ làm bạn “sập nguồn” và nổi nóng. Vấn đề không nằm ở tình huống, mà ở mức năng lượng còn lại của bạn.

Làm thế nào để nạp lại năng lượng cho “cái xô” của mình một cách hiệu quả?

Bạn cần các “hoạt động lành”. Thay vì cố gồng mình chịu đựng, hãy tập trung “đổ nước” vào xô bằng những cách đơn giản như: ngủ đủ giấc, ăn uống đàng hoàng (ăn lành), đi bộ 15 phút, tạm ngưng lướt mạng xã hội, nghe nhạc vui, hoặc nói chuyện với một người bạn tích cực.

Bài viết tương tự

Cái giá của thành công: Chọn “nỗi đau” của KỶ LUẬT hay “nỗi đau” của HỐI HẬN?

Nguồn

Quản lý Cái xô năng lượng bằng cách hạn và thêm vào

Comments (No)

Leave a Reply