✅Cách xử lý khi khách hàng phàn nàn, tức giận, la hét om sòm?
✅Cứ khách phàn nàn là phải hoàn tiền ạ? Làm vậy có sợ bị khách hàng lợi dụng không?
An, chàng quản lý trẻ của quán cà phê “The Cà Phê Chuyện”, tin rằng mình đã thuộc lòng mọi quy trình. Từ việc rang xay hạt cà phê Arabica thượng hạng, đến công thức pha chế một ly latte art hình thiên nga hoàn hảo, hay thậm chí là cách mỉm cười chuẩn 8 cái răng với khách. Nhưng hôm nay, An sắp nhận ra rằng, những bài học kinh doanh đắt giá nhất lại không nằm trong bất kỳ cuốn sổ tay nào, mà đến từ những tình huống dở khóc d-ở cười nhất.
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều thứ Bảy đông đúc. Không khí trong quán đang êm dịu như một bản nhạc jazz thì bỗng bị xé toạc bởi một giọng nói đầy uy lực.
“AI PHA CÁI LY CÀ PHÊ NÀY ĐÂY?”
Tiếng hét vang lên từ phía quầy bar, nơi một vị khách cao to, mặt mày đằng đằng sát khí, đang giơ cao một ly cà phê đá xay màu nâu sẫm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó. An giật bắn mình, tim rớt xuống gót chân. Linh, cô bé nhân viên pha chế mới vào làm được hai tuần, mặt tái mét như tàu lá chuối. Đôi tay em run rẩy, làm rơi cả chiếc khăn lau xuống sàn. Trong đầu An lúc này là một mớ hỗn loạn những kịch bản tồi tệ: cà phê có gián, khách bị ngộ độc, quán sắp bị bóc phốt lên mạng xã hội… Thảm họa!
Màn Kịch Bất Ngờ và Nghệ Thuật “Khớp Năng Lượng”
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người từ tốn bước ra từ văn phòng. Đó là ông Minh, chủ quán, một người đàn ông ngoài năm mươi với mái tóc hoa tiêu và nụ cười lúc nào cũng như biết tuốt. Ông không hề tỏ ra bối rối. Trái lại, ông bước tới, nhìn thẳng vào vị khách đang bừng bừng lửa giận, rồi nhìn sang ly cà phê.
An nín thở. Cậu đoán ông Minh sẽ bắt đầu bằng những câu xin lỗi rối rít quen thuộc. Nhưng không.
Ông Minh nhìn Linh, thấy con bé sắp khóc đến nơi, rồi quay sang vị khách, giọng ông trầm và rõ ràng, không một chút sợ hãi: “Là con bé này pha đó anh. Có vấn đề gì sao?”
Vị khách sững người một giây, có lẽ bất ngờ vì sự thẳng thắn này. Anh ta chau mày, gằn giọng: “Vấn đề gì hả? Vấn đề là…”
An nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị nghe những lời chửi rủa thậm tệ nhất.
“…là nó quá ngon! Ai chỉ con bé này xay đá mà còn giữ được trọn vị cà phê đậm đà như vậy? Sau này tôi tới cứ phải đúng người này pha nhé!”
Nói rồi, vị khách phá lên cười ha hả. Cả quán ngơ ngác vài giây rồi cũng bật cười theo. Hóa ra, đây chỉ là một trò đùa theo “trend” trên mạng xã hội. Linh từ mặt trắng bệch chuyển sang đỏ bừng vì ngượng và vui. An thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.
Tối hôm đó, sau khi quán đóng cửa, ông Minh gọi An và Linh lại. Linh vẫn còn hơi xấu hổ. An thì tò mò.
“Con bé Linh hôm nay sợ xanh mặt,” ông Minh cười. “Nhưng phản ứng của con cũng không khá hơn đâu, An à. Ta thấy con như sắp gọi cấp cứu tới nơi rồi.”
An gãi đầu: “Dạ, con sợ có chuyện lớn. Con không biết xử lý tình huống khách hàng tức giận như thế nào cho phải.”
Ông Minh nhấp một ngụm trà, chậm rãi giải thích. “Trong giao tiếp, đặc biệt là trong ngành dịch vụ, có một thứ gọi là ‘Energy Matching’ – ‘khớp năng lượng’. Khi một người lao vào mình với một năng lượng rất cao, dù là tích cực hay tiêu cực, việc đầu tiên không phải là hoảng sợ, mà là bình tĩnh ‘khớp’ lại cái năng lượng đó.”
“Giống như hôm nay,” ông tiếp tục, “anh ta hét lên ‘AI PHA LY NÀY?’. Nếu ta hoảng hốt, xin lỗi rối rít, thì ta đã tự đặt mình vào thế yếu. Thay vào đó, ta đối diện trực tiếp: ‘Là con bé này pha. Có vấn đề gì?’. Ta ‘khớp’ lại sự thẳng thắn của anh ta. Từ đó, dù anh ta muốn đùa hay muốn chửi thật, mình cũng nắm được thế chủ động.”
“Nếu anh ta khen, mình cảm ơn và mời mọc: ‘Dạ đúng rồi anh. Anh dùng thêm ly nữa không?’. Nếu anh ta chê, mình cũng thẳng thắn: ‘Dạ, nó không ngon chỗ nào để tụi em khắc phục ạ?’. Mấu chốt là không để bị cảm xúc của họ dắt mũi. Mình là người giải quyết vấn đề, không phải là cái bị bông cho họ xả giận.”
Bài học đầu tiên thấm vào đầu An. Hóa ra, sự tự tin và bình tĩnh mới là vũ khí tối thượng trong chăm sóc khách hàng.
Bài Thử Lửa Với Vị Khách “Khó Ở” và Cái Tôi 50 Ngàn Đồng
Vài ngày sau, An vẫn còn suy nghĩ về câu chuyện “khớp năng lượng”. Cậu tìm ông Minh và hỏi: “Chú ơi, hôm trước là may vì ông khách đó chỉ đùa. Chứ nếu gặp phải một người cố tình gây sự thật sự thì sao ạ? Mình ‘khớp năng lượng’ kiểu gì?”
Ông Minh mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. “Hay lắm. Giờ con đóng vai một vị khách siêu khó tính đi. Ta sẽ là nhân viên. Cứ làm tới đi, đừng ngại.”
An hít một hơi thật sâu, quyết định nhập vai. Cậu cầm một ly nước cam, đi tới chỗ ông Minh đang lau bàn, và bắt đầu màn kịch.
“Này anh kia,” An bắt đầu, cố tỏ ra vẻ trịch thượng. “Ai pha cái ly nước cam này vậy?”
Ông Minh ngẩng lên, ánh mắt bình thản: “Dạ, là tôi pha. Có chuyện gì không thưa anh?”
An nhếch mép: “Anh có biết pha nước cam không vậy? Chua loét, uống như giấm. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa uống ly nước cam nào dở như thế này.”
Ông Minh không hề tỏ ra bực bội. Ông đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Dạ, vậy chắc khẩu vị của anh không hợp với công thức của quán em rồi. Anh có cần thêm đường hay đá không ạ?”
An khoát tay, ra vẻ kẻ cả: “Thêm đường làm gì nữa? Nó hỏng từ gốc rồi. Chua thế này làm tôi bực cả mình. Tôi không muốn uống nữa.”
“Ồ, dạ,” ông Minh đáp ngay lập tức. “Nếu một ly nước cam đủ sức làm anh bực mình thì tụi em không dám để anh bực mình thêm đâu. Em xin phép hoàn lại tiền ly nước này cho anh. Anh chờ em một chút nhé.”
An hơi khựng lại. Kịch bản trong đầu cậu là một cuộc cãi vã, một màn đôi co kịch tính. Nhưng sự chuyên nghiệp và tốc độ giải quyết phàn nàn của ông Minh làm cậu hơi bối rối. Cậu quyết định đẩy mọi thứ đi xa hơn.
“Khoan đã! Chuyện anh trả lại tiền là lẽ đương nhiên. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ lên mạng đánh giá cho quán anh một sao. Tôi sẽ bảo bạn bè tôi đừng bao giờ tới cái nơi pha nước cam dở tệ này nữa.”
Đây rồi, lời đe dọa mà bất kỳ người làm kinh doanh nào cũng sợ. An nhìn ông Minh, chờ đợi một phản ứng tức giận hoặc van nài. Nhưng ông chỉ gật đầu.
“Dạ, cảm ơn anh đã góp ý. Việc đánh giá hay chia sẻ là hoàn toàn là quyền của anh. Tụi em tôn trọng điều đó,” ông nói, giọng vẫn đều đều. “À, khi nào anh viết đánh giá, anh nhớ ghi thêm chi tiết là quán đã hoàn tiền đầy đủ cho anh nhé, để mọi người có cái nhìn khách quan hơn.”
An đứng hình. Cậu hoàn toàn “bí bài”. Mọi vũ khí gây sự của cậu đều bị vô hiệu hóa bởi một bức tường thành của sự chuyên nghiệp.
“Hết vai,” ông Minh vỗ vai An, cười lớn. “Con thấy không? Mục tiêu của ta là gì? Là dập tắt cái ‘trợ ngại’ này một cách nhanh nhất. Mục tiêu không phải là đối đầu, không phải là để chứng minh ly nước cam của ta ngon hay thằng khách này vô lý.”
Ông chỉ vào tim mình. “Vấn đề lớn nhất trong những cuộc cãi vã vớ vẩn này là ‘cái tôi’. Cái tôi của thằng nhân viên bị tổn thương vì bị chê. Cái tôi của thằng khách muốn được chứng tỏ là mình đúng. Nhưng con xem, một ly nước cam giá bao nhiêu? Năm chục ngàn? Sáu chục ngàn? Nó không đáng để mình phải đem cái tôi, cái danh dự của cả một doanh nghiệp ra để đối đầu.”
Quy Tắc 100 Ngàn và Sức Mạnh Của Sự Tập Trung
An ngồi thụp xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Cậu luôn nghĩ rằng phải bảo vệ sản phẩm của mình, phải tranh luận đến cùng để giữ gìn danh tiếng.
“Vậy là mình cứ để họ nói gì thì nói sao chú?”
“Không,” ông Minh lắc đầu. “Mình lắng nghe, mình giải quyết, và mình buông bỏ. Ta có một quy tắc cho nhân viên và cho chính bản thân mình: Cái gì dưới 100.000 đồng, đừng có suy nghĩ nhiều.“
“Một ly cà phê lỗi, một ly nước cam khách không thích, một cái bánh khách chê… Tổng thiệt hại là bao nhiêu? Vài chục ngàn. Cái ta mất là vài chục ngàn, nhưng cái ta được là sự yên bình, là thời gian, là năng lượng để phục vụ 99 khách hàng còn lại đang hài lòng ngoài kia. Trong 100 khách hàng, thế nào cũng có một người ‘mắc dại’. Đừng đổ hết công sức của mình vào cái thằng ‘mắc dại’ đó. Đừng để nó quyết định bộ mặt của cả cái kinh doanh này.”
Ông Minh nhìn ra xa xăm. “Cái não của mình có hạn thôi, An à. Hãy dành sự tập trung đó cho những chuyện lớn hơn. Chuyện thuê mặt bằng bạc tỷ, chuyện đầu tư máy móc bạc trăm triệu, chuyện xây dựng chiến lược marketing bạc chục tỷ. Đó mới là những thứ đáng để mình nhức đầu. Còn mấy chuyện lặt vặt 50 ngàn, 100 ngàn này, giải quyết nó nhanh như một cơn gió. Hoàn tiền, xin lỗi, cảm ơn, và kết thúc. Thế thôi.”
An như được khai sáng. Cậu nhận ra bấy lâu nay mình và các bạn nhân viên khác đã tốn quá nhiều năng lượng vào những việc không đâu. Một lời phàn nàn nhỏ có thể làm cả đội ngũ xì xào, mất tinh thần cả ngày. Một đánh giá 1 sao có thể khiến cậu mất ăn mất ngủ. Tất cả chỉ vì cái tôi và sự thiếu quyết đoán.
Khi Khách Hàng Không Muốn Tiền Của Bạn: Bài Học Từ Quán Cơm Phần
Để minh họa rõ hơn, ông Minh kể cho An nghe một câu chuyện khác.
“Hôm qua ta và mấy người bạn đi ăn trưa. Mọi người đều biết ta thích làm ăn, thích tiền. Nhưng con có tin là trên đời này không phải ai cũng thích tiền không?”
An ngạc nhiên: “Sao lại có người không thích tiền ạ?”
Ông Minh cười. “Họ thích, nhưng họ thích cái sự thoải mái của họ hơn. Ta vào một quán cơm phần, thấy có rất nhiều món ngon. Ta muốn gọi một phần riêng cho mình, có món cá kho, món thịt luộc, món canh chua. Ta nói với bà chủ 3 lần, nhưng bà ấy cứ xua tay. Bà ấy nói: ‘Thôi mấy anh đi đông gọi một mâm ăn chung đi cho lẹ, dọn mệt lắm’.”
“Ta nói rõ là ta không muốn ăn chung, ta muốn dĩa riêng của ta. Ta sẵn sàng trả tiền cho từng món. Nhưng bà ấy nhất quyết không chịu. Bà ấy không muốn cái sự phiền phức đó. Bà ấy muốn bán hàng theo cách của bà ấy. Vậy ta làm gì? Cãi nhau với bà ấy để bắt bà ấy bán cho ta à?”
“Dạ không,” An đáp.
“Đúng vậy. Ta đơn giản là đứng dậy, bước qua quán kế bên và gọi món mình thích. Ta đưa tiền cho họ, họ không muốn lấy, thì ta đi tìm người khác chịu lấy tiền của mình. Chấm hết. Không cần suy nghĩ, không cần bực tức, không cần phân tích tại sao bà ấy lại như vậy. Có người thích hát karaoke, có người ghét. Có người thích ăn phô mai, có người không. Và có người thích làm tiền một cách dễ dàng, có người không thích sự phức tạp. Đó là quyền của họ.”
Câu chuyện về quán cơm phần khiến An nhận ra một sự thật còn sâu sắc hơn. Đôi khi, vấn đề không nằm ở mình, cũng không hoàn toàn nằm ở khách hàng. Đơn giản là “không hợp”. Và khi đã không hợp, cách tốt nhất là đừng cố. Đừng để những chuyện không đâu đó làm ảnh hưởng đến tinh thần và con đường của mình.
Lời Kết
Ngày hôm sau, An đến quán với một tâm thế hoàn toàn khác. Cậu không còn nhìn khách hàng như những “thượng đế” cần phải phục tùng, hay những “kẻ thù” tiềm năng sẵn sàng gây sự. Cậu nhìn họ như những con người, với những sở thích, cảm xúc và cả những sự vô lý rất đỗi bình thường.
Và khi một cô gái trẻ nhăn mặt vì ly trà đào của mình hơi nhạt, An đã không còn lúng túng. Cậu mỉm cười, bước tới và nói một cách tự tin: “Chào chị, em là An, quản lý của quán. Em thấy chị có vẻ không hài lòng với ly trà. Chị có thể cho em biết nó có vấn đề gì để em khắc phục ngay được không ạ?”
Cô gái ngạc nhiên trước sự chủ động của An, và rồi cô cũng mềm mỏng hơn. “À, nó hơi nhạt so với khẩu vị của mình.”
“Dạ, vậy để em đổi ngay cho chị một ly mới đậm vị hơn nhé. Hoặc nếu chị muốn thử món khác, em rất sẵn lòng. Chi phí ly này quán sẽ chịu ạ.”
Không có cãi vã. Không có căng thẳng. Chỉ có sự lắng nghe, giải quyết và tôn trọng. Cô gái vui vẻ nhận ly trà mới và còn cảm ơn An rối rít.
An nhìn ra cửa sổ, thấy dòng người vẫn hối hả ngoài kia. Cậu biết rằng, hành trình kinh doanh còn đầy những “ly cà phê bão táp” và những “vị khách khó ở” đang chờ đợi. Nhưng giờ đây, cậu đã có trong tay những kỹ năng xử lý khủng hoảng quý giá, không phải từ sách vở, mà từ những bài học thực tế của ông Minh.
Bài học về việc “khớp năng lượng”, về việc dẹp bỏ “cái tôi”, và quan trọng nhất, là quy tắc vàng “dưới 100 ngàn đồng”. Bởi vì cuối cùng, một doanh nghiệp vững mạnh không được xây nên từ việc cố làm hài lòng một người, mà từ việc không ngừng mang lại giá trị cho 99 người còn lại. Và để làm được điều đó, người quản lý phải biết đâu là cuộc chiến đáng để theo, và đâu chỉ là một ly nước cam chua cần được nhanh chóng đổ đi.
( Cách Xử Lý Khi Khách Hàng Phàn Nàn, khách hàng, phàn nàn, xử lý )
Làm Thế Nào Để Áp Dụng Những Bài Học Này Vào Cuộc Sống và Công Việc Của Bạn?
Câu chuyện của An và ông Minh không chỉ dành cho những người quản lý quán cà phê. Bất kỳ ai trong chúng ta, dù làm ngành nghề gì, cũng sẽ đối mặt với những “vị khách khó tính” trong đời. Đó có thể là khách hàng, là đồng nghiệp, là sếp, hay thậm chí là người thân. Dưới đây là cách bạn có thể áp dụng những nguyên tắc vàng này:
- Giữ Vững Sự Bình Tĩnh và “Khớp Năng Lượng”: Khi đối mặt với một tình huống căng thẳng hay một lời chỉ trích, hãy hít thở sâu. Đừng vội vàng phòng thủ hay hoảng sợ. Hãy đối diện trực tiếp với vấn đề bằng một thái độ bình tĩnh và chuyên nghiệp. Mục tiêu của bạn là tìm hiểu gốc rễ vấn đề, không phải là bị cuốn theo cảm xúc của người khác.
- Dẹp Bỏ “Cái Tôi” Cá Nhân: Hãy tự hỏi: “Mục tiêu cuối cùng ở đây là gì?”. Trong hầu hết các trường hợp, mục tiêu là giải quyết vấn đề, giữ hòa khí và duy trì mối quan hệ. Đừng để cái tôi với suy nghĩ “tôi phải đúng” cản đường bạn. Thừa nhận sai sót (nếu có) hoặc đơn giản là chấp nhận một quan điểm khác không làm bạn yếu đi, nó cho thấy bạn là người có bản lĩnh và tập trung vào kết quả.
- Áp Dụng “Quy Tắc 100 Ngàn”: Hãy xác định giá trị của vấn đề. Có những cuộc tranh cãi thực sự không đáng để bạn tốn thời gian và năng lượng. Nếu việc nhún một bước, nói một lời xin lỗi, hay chịu một thiệt hại nhỏ (như hoàn tiền một sản phẩm) có thể dập tắt một “đám cháy” không cần thiết, hãy làm ngay. Dành dụm năng lượng tinh thần của bạn cho những quyết định lớn lao và quan trọng hơn.
- Tập Trung Vào 99% Tích Cực: Đừng để một lời phàn nàn hay một trải nghiệm tồi tệ ám ảnh bạn và làm lu mờ đi 99 trải nghiệm tốt đẹp khác. Trong 100 người bạn gặp, sẽ luôn có 1 người không hài lòng. Hãy học hỏi từ trường hợp đó, nhưng đừng để nó định hình toàn bộ cách nhìn của bạn về công việc hay cuộc sống.
- Chấp Nhận Rằng Bạn Không Thể Làm Hài Lòng Tất Cả: Giống như bà chủ quán cơm phần, đôi khi phong cách, sản phẩm hay dịch vụ của bạn đơn giản là không phù hợp với một số người. Đừng cố gắng thay đổi bản thân để làm hài lòng một vài cá nhân. Hãy kiên định với giá trị của mình và tập trung phục vụ những người thực sự yêu quý và cần đến bạn.
Lời Kêu Gọi Hành Động
Thế giới kinh doanh và cuộc sống luôn đầy rẫy những “ly cà phê bão táp”. Điều quan trọng không phải là né tránh chúng, mà là học cách lướt trên những con sóng đó một cách thông minh và bản lĩnh.
Bạn đã bao giờ gặp phải một tình huống “dở khóc dở cười” với khách hàng hay trong công việc của mình chưa? Bạn đã xử lý nó như thế nào và bài học rút ra là gì? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn ở phần bình luận bên dưới! Mỗi câu chuyện được chia sẻ là một bài học kinh nghiệm quý báu cho cả cộng đồng.
Và nếu bạn thấy bài viết này hữu ích, đừng ngần ngại chia sẻ nó cho bạn bè, đồng nghiệp và những người đang trên hành trình xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Bởi vì đôi khi, chỉ một góc nhìn đúng đắn cũng có thể thay đổi tất cả.
( Cách Xử Lý Khi Khách Hàng Phàn Nàn, khách hàng, phàn nàn, xử lý )
| Tình Huống / Nguyên Tắc Cốt Lõi | Công Thức Xử Lý Nhanh & Hành Động Cụ Thể |
|---|---|
| 1. BỊ TẤN CÔNG BẤT NGỜ(Khách hàng lớn tiếng, gay gắt ngay từ đầu) | Bình tĩnh & “khớp năng lượng”• Không hoảng loạn, không xin lỗi vội.• Đứng vững, nhìn thẳng: “Dạ, em nghe. Có vấn đề gì ạ?”• Mục tiêu: Giữ thế chủ động, thể hiện sự chuyên nghiệp. |
| 2. KHÁCH HÀNG TỪ CHỐI GIẢI PHÁP(Không chấp nhận thêm đường, làm lại…) | Quy tắc “100 ngàn”• Tránh tranh cãi đúng sai.• Hoàn tiền ngay: “Nếu sản phẩm làm anh/chị bực mình, em xin phép hoàn tiền ạ.”• Mục tiêu: Dập tắt xung đột nhanh với chi phí nhỏ. |
| 3. BỊ DỌA REVIEW XẤU(Đe dọa bóc phốt, chấm 1 sao…) | Chấp nhận & gợi ý khách quan• Tôn trọng quyền khách: “Dạ, đó là quyền của anh/chị ạ.”• Thêm gợi ý: “Nếu review, anh/chị ghi giúp quán đã hoàn tiền đầy đủ nhé.”• Mục tiêu: Vô hiệu hóa lời đe dọa, giữ hình ảnh chuyên nghiệp. |
| 4. CÁI TÔI BỊ TỔN THƯƠNG(Muốn phản ứng “ăn thua đủ”) | Tự nhủ: “Vấn đề là ly nước, không phải mình”• Tách cảm xúc khỏi công việc.• Tập trung giải quyết tình huống, không bảo vệ cái tôi.• Mục tiêu: Giữ đầu lạnh để quyết định khôn ngoan. |
| 5. ÁM ẢNH VÌ 1 KHÁCH HÀNG TỒI(Mất tinh thần vì 1 phản hồi xấu giữa 100 phản hồi tốt) | Tập trung vào 99% thầm lặng• Thừa nhận 1% khó ở là bình thường.• Không đảo lộn quy trình chỉ vì 1 cá nhân.• Mục tiêu: Dành năng lượng cho khách hàng thật sự có giá trị. |
| 6. GẶP NGƯỜI “KHÔNG HỢP TẦN SỐ”(Khách/đối tác không thể làm hài lòng) | Buông bỏ nhanh chóng• Nhận diện không phải khách hàng phù hợp.• Không níu kéo, không tốn thêm thời gian.• Mục tiêu: Giải thoát khỏi mối quan hệ độc hại để tìm cơ hội tốt hơn. |
Cách xử lý khi khách hàng phàn nàn, tức giận, la hét om sòm?

Bình tĩnh là vũ khí số một. Đừng cuốn theo cảm xúc của họ. Việc đầu tiên là lắng nghe để họ “xả” hết cơn giận.
Sau đó, hãy dùng giọng điệu từ tốn, chuyên nghiệp để cho thấy bạn đang kiểm soát tình hình, ví dụ: “Dạ em hiểu mình đang khó chịu, anh/chị có thể cho em biết cụ thể vấn đề để em giải quyết ngay được không ạ?”. Mục tiêu của bạn là hạ nhiệt cuộc đối thoại, không phải để tranh cãi xem ai đúng ai sai.
Cứ khách phàn nàn là phải hoàn tiền ạ? Làm vậy có sợ bị khách hàng lợi dụng không?
Đây là lúc “Quy tắc 100 ngàn” trong bài phát huy tác dụng. Hãy nghĩ về việc hoàn tiền như một khoản “phí” để mua lấy sự yên bình và tiết kiệm thời gian.
Thay vì mất 30 phút cãi vã, stress cả ngày và có nguy cơ nhận review xấu, bạn chỉ mất vài chục ngàn để kết thúc vấn đề trong êm đẹp. Việc này không phải là “nuông chiều” khách, mà là một kỹ năng giải quyết vấn đề thông minh để bảo vệ năng lượng của bạn và trải nghiệm của 99% khách hàng còn lại.
Bài viết tương tự
Tư Duy ‘Giải Quyết Vấn Đề’: Công Thức Biến Mọi Trở Ngại Thành Cơ Hội Bạc Tỷ
Cách xử lý khi khách hàng phàn nàn: Cùng năng lượng
( Cách Xử Lý Khi Khách Hàng Phàn Nàn, khách hàng, phàn nàn, xử lý )


Comments (No)