Từ Despacito Đến Hollywood: Các Ngôn Ngữ Nên Học Và Bí Mật Về Tiếng Mễ Ít Ai Biết

5/5 - (1 bình chọn)

✅Các ngôn ngữ nên học, em nên chọn Tiếng Trung hay Tiếng Tây Ban Nha?

✅Tại sao lại phải học giọng Tây Ban Nha của người Mễ (Mỹ Latin)? Giọng gốc ở Tây Ban Nha không hay hơn ạ?

Sài Gòn một buổi chiều cuối tuần, quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh lạ thường. Nam, một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp, đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời như mớ bòng bong trước ngưỡng cửa cuộc đời. Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, nên học thêm kỹ năng gì để không bị thế giới ngoài kia bỏ lại phía sau. Bất chợt, một giai điệu quen thuộc vang lên từ chiếc loa của quán, réo rắt và đầy lôi cuốn.

“Suave, suave suavecito…”

Giai điệu của bản nhạc Latin bỗng chốc khuấy động không gian, kéo Nam ra khỏi dòng suy tư miên man. Cậu bất giác nhịp chân theo điệu nhạc. Ngồi đối diện cậu, chú Tài, một người đàn ông trung niên từng trải, người mà Nam luôn coi như một người thầy, một người cố vấn, mỉm cười đầy ẩn ý.

“Cháu nghe cái nhạc đang chơi không?” chú Tài cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Dạ, Despacito phải không chú? Bản nhạc Tây Ban Nha huyền thoại một thời.” Nam đáp, vẫn còn đắm chìm trong giai điệu.

Chú Tài gật gù, ánh mắt lấp lánh một sự thích thú. “Đúng rồi đó. Nó làm chú nhớ đến một chuyện quan trọng mà chú luôn muốn nói với cháu. Chuyện về ba ngôn ngữ mà một người trẻ như cháu nên học, không phải vì nó hay, mà vì nó có sức ảnh hưởng khủng khiếp trên trái đất này.”

Nam tò mò, cậu lập tức ngồi thẳng dậy. Đây rồi, những bài học cuộc sống mà cậu luôn chờ đợi từ người chú đáng kính của mình.

Phần 1: Tiếng Anh và Tiếng Trung – Quyền Lực Không Thể Chối Cãi

Chú Tài nhấp một ngụm trà, từ tốn giải thích. “Cháu thấy đó, sức mạnh của một ngôn ngữ không chỉ nằm ở số lượng người nói. Nó nằm ở cái ‘ảnh hưởng’ và ‘nội dung’ mà nó tạo ra.”

Chú giơ một ngón tay lên. “Đầu tiên, không cần bàn cãi, là tiếng Anh. Tại sao? Vì gần như mọi phát minh mới, mọi công nghệ đột phá, mọi nghiên cứu khoa học làm thay đổi thế giới… đều được công bố bằng tiếng Anh trước tiên. Từ AI, blockchain cho đến công nghệ sinh học, cháu muốn đi trước thời đại, muốn nắm bắt cái mới nhất, cháu phải biết tiếng Anh. Nó là ngôn ngữ của sự sáng tạo và đổi mới.”

Nam gật đầu lia lịa. Điều này quá rõ ràng. Sách chuyên ngành, tài liệu trên mạng, các khoá học tốt nhất đều bằng tiếng Anh.

Chú Tài giơ ngón tay thứ hai. “Thứ hai, là tiếng Trung Quốc. Bây giờ, Trung Quốc không còn là công xưởng của thế giới nữa. Nó đang vươn lên trở thành một cường quốc về công nghệ. AI, người máy, vũ khí tối tân, điện thoại, tivi… những thứ công nghệ mới nhất đang dần xuất hiện bằng tiếng Trung. Nước họ sản xuất ra số lượng kỹ sư nhiều bậc nhất thế giới. Có thể trong đời của chú, nó chưa quan trọng bằng tiếng Anh, nhưng trong cuộc đời của cháu và con cháu sau này, tiếng Trung sẽ là ngôn ngữ của tương lai, của kinh tế và sản xuất.”

Chú dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Nam, giọng nói trở nên bí ẩn hơn. “Nhưng cái ngôn ngữ thứ ba mới là điều thú vị, là lý do tại sao bản nhạc Despacito này lại quan trọng.”

Nam nín thở chờ đợi. Tiếng Nhật? Tiếng Đức? Cậu đoán già đoán non.

“Nó không liên quan gì đến kinh tế, tài chính hay công nghệ cao siêu cả,” chú Tài nói chậm rãi. “Nó liên quan đến một thứ quyền lực mềm nhưng cực kỳ mạnh mẽ: văn hóa và giải trí. Trong tiếng Anh, người ta gọi nó là ‘pop culture’.”

Phần 2: Pop Culture – Khi Văn Hóa Trở Thành “Quả Bom Nổ Chậm”

“Pop culture?” Nam lặp lại, từ này cậu nghe quen quen.

“Đúng vậy. ‘Culture’ dịch ra là ‘văn hóa’,” chú Tài giải thích. “Còn ‘pop’? Nhiều người nghĩ đến nhạc pop. Chữ ‘pop’ nghe như tiếng ‘nổ’, đúng không? Nhưng thực ra, nó là viết tắt của từ ‘popular’, nghĩa là ‘nổi tiếng’ hay ‘phổ biến’. Vậy ‘pop culture’ chính là ‘văn hóa nổi tiếng’ hay ‘văn hóa đại chúng’.”

Chú dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. “Mỗi thế hệ có một ‘pop culture’ riêng. Cái thời của ba mẹ chú, họ lớn lên cùng nhạc của Elvis Presley. Chú mà nhắc tên Elvis Presley với cháu, có khi cháu chẳng biết ông ta là ai. Nhưng cháu thử về hỏi ba mẹ hay ông bà xem, ai cũng biết hết. Nghe nhạc của ông ta là nhận ra ngay. Đó chính là sức mạnh của văn hóa đại chúng.”

Chú Tài quay lại, chỉ tay về phía chiếc loa. “Và hiện tại, thế lực đang ảnh hưởng đến ‘pop culture’ toàn cầu mạnh mẽ nhất, ngoài tụi Hàn Quốc với K-Pop ra, chính là cái đám nói tiếng Tây Ban Nha. Mà cụ thể hơn,” chú nhấn mạnh, “là tụi Mễ.”

Nam ngớ người. “Mễ ạ? Cháu tưởng là nước Tây Ban Nha chứ?”

Chú Tài cười lớn. “Đó! Đó chính là điểm mấu chốt, là sự nhầm lẫn thú vị nhất mà ít người để ý.”

Phần 3: “Tiếng Mễ” – Câu Chuyện Dở Khóc Dở Cười Của Người Việt Ở Mỹ

Chú Tài bắt đầu kể một câu chuyện mà Nam chưa bao giờ được nghe.

“Cháu biết không, ở Việt Nam mình thì gọi là tiếng Tây Ban Nha. Nhưng cháu mà qua Mỹ, hỏi 100 người Việt kiều thế hệ đầu tiên, không một ai nói tụi Mễ nói tiếng Tây Ban Nha đâu. Họ sẽ nói tụi nó nói ‘tiếng Mễ’.”

“Tiếng Mễ là tiếng gì ạ?” Nam thắc mắc.

“Là tiếng Tây Ban Nha đó!” chú Tài bật cười. “Nó không hề có cái gọi là ‘tiếng Mễ’ trên đời. Vấn đề nằm ở lịch sử. Ngày xưa, người Việt mình vượt biên qua Mỹ, mình đâu có biết người Tây Ban Nha mặt mũi ra sao. Mình qua đó, thấy cái nước nằm ngay dưới nước Mỹ, tên của nó trong tiếng Anh là Mexico, còn tiếng bản địa là ‘Mê-hi-cô’. Người Việt mình nghe vậy, gọi luôn nước đó là nước Mễ. Vậy thì theo lẽ tự nhiên, người dân ở đó nói tiếng gì?”

“Dạ… tiếng Mễ ạ?” Nam lí nhí đáp, bắt đầu hiểu ra vấn đề.

“Chính xác! Người Việt mình gọi luôn cái ngôn ngữ đó là ‘tiếng Mễ’. Mình không biết rằng người Mễ thực chất là con cháu của người Tây Ban Nha đi xâm chiếm thuộc địa, và ngôn ngữ họ nói chính là tiếng Tây Ban Nha. Giống như kiểu một người nước ngoài đến đảo Hoàng Sa hay Trường Sa của mình, nghe người dân ở đó nói chuyện, rồi về phán rằng ‘người dân ở đó nói tiếng Hoàng Sa’. Nghe có buồn cười không? Rõ ràng nó là tiếng Việt mà!”

Câu chuyện hài hước nhưng đầy ý nghĩa khiến Nam bật cười. Cậu bắt đầu hình dung ra được bối cảnh của những người Việt chân ướt chân ráo trên đất Mỹ ngày ấy. Một sự nhầm lẫn đáng yêu nhưng lại vô tình nói lên một sự thật lớn hơn: tầm ảnh hưởng của văn hóa Mexico tại Mỹ là cực kỳ sâu rộng.

Phần 4: Nước Mỹ – “Cỗ Máy Xuất Khẩu” Văn Hóa Latin Ra Toàn Cầu

“Vậy tại sao văn hóa Mễ lại mạnh đến vậy thưa chú?” Nam hỏi, câu chuyện ngày càng trở nên hấp dẫn.

“Vì hai lý do,” chú Tài nói. “Thứ nhất, dân Mễ và người gốc Latin ở Mỹ đông kinh khủng. Cháu mà đi học trường công ở Mỹ, 40-50% đồ ăn trong căng-tin là đồ ăn Mễ. Cháu vào quân đội, vào nhà tù, phân nửa thực đơn cũng là đồ ăn Mễ. Ai là người cắt cỏ, làm vườn, xây nhà cho cả nước Mỹ? Phần lớn là người Mễ. Cháu lớn lên ở Mỹ, gần như chắc chắn phân nửa bạn bè của cháu là người Mễ. Ở những khu như Quận Cam, California, khu nhà giàu thì là Mỹ trắng, còn khu nhà nghèo thì Mễ và Mỹ đen là đông nhất. Đi đâu cũng nghe tiếng Tây Ban Nha, à không, ‘tiếng Mễ’,” chú Tài nháy mắt tinh nghịch.

“Sự phổ biến này lớn đến mức,” chú tiếp tục, “cháu thử gọi điện đến bất kỳ một cơ quan chính phủ nào của Mỹ xem. Cái câu đầu tiên mà tổng đài tự động nói sẽ là tiếng Tây Ban Nha, sau đó mới hỏi cháu muốn chọn tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha. Giấy tờ, đơn từ, trang web chính phủ… tất cả đều phải có hai thứ tiếng. Cháu có tưởng tượng được ở Việt Nam mình, gọi lên ủy ban nhân dân mà người ta trả lời bằng tiếng Miên với tiếng Việt không? Điều đó cho thấy dân tộc họ đông và có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào.”

Nam há hốc mồm kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ hình dung được điều này.

“Lý do thứ hai, và cũng là quan trọng nhất,” chú Tài nhấn mạnh, “là vì nước Mỹ chính là cái nôi của ‘pop culture’ hiện đại. Ai phát minh ra cái máy hát, cái đĩa than để thu âm? Thằng kỹ sư Thomas Edison người Mỹ. Ai phát minh ra máy quay phim, tạo ra ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood? Cũng là người Mỹ. Suốt cả trăm năm nay, nước Mỹ là nhà máy sản xuất nội dung giải trí lớn nhất, từ âm nhạc đến phim ảnh, rồi xuất khẩu đi khắp thế giới.”

“Và vì nước Mỹ có một cộng đồng người nói tiếng Tây Ban Nha khổng lồ ngay trong lòng nó, đặc biệt là ở California, nơi có Hollywood, nên văn hóa của họ, âm nhạc của họ, diễn viên của họ, ca sĩ của họ… một cách tự nhiên đã được ‘cỗ máy’ Hollywood khuếch trương và phát tán ra toàn cầu. Đó là lý do tại sao cháu và cả thế giới nghe Despacito. Đó là lý do tại sao những bộ phim, những ngôi sao nói tiếng Tây Ban Nha lại nổi tiếng đến vậy.”

Chú Tài thở dài. “Trong khi đó, nước Việt Nam mình có đủ khả năng xuất khẩu nhạc hay diễn viên ra ngoài cộng đồng người Việt không? Rất khó. Cháu kêu chú kể tên một ca sĩ Việt Nam nổi tiếng toàn cầu, chú phải vò đầu bứt tai suy nghĩ. Nhưng kêu chú kể tên một ca sĩ Mỹ hay Latin, chú có thể kể cả ngày.”

Phần 5: Cuộc Đối Đầu Ngầm Giữa “Chính Gốc” và “Kẻ Thống Trị Mới”

Câu chuyện càng lúc càng đi vào chiều sâu. Nam cảm thấy như mình đang được xem một bộ phim tài liệu sống động.

“Có một điều thú vị nữa,” chú Tài nói, giọng trầm xuống. “Đó là mối quan hệ giữa người Tây Ban Nha ‘xịn’ từ châu Âu và người Mễ.”

“Người Tây Ban Nha ở chính quốc lúc nào cũng có một sự tự hào, thậm chí là coi thường người Mễ. Họ cho rằng họ là cội nguồn, là nơi khai sinh ra ngôn ngữ, là văn hóa cao cấp hơn. Họ xem người Mễ chỉ là dân thuộc địa.”

“Nhưng người Mễ thì sao?” chú cười khẩy. “Họ chẳng quan tâm. Họ có lý do để tự tin. Cháu nói chuyện với một người Mễ, họ sẽ hỏi ngược lại: ‘Ok, các ông là cội nguồn, vậy cho tôi hỏi, diễn viên, ca sĩ nói tiếng Tây Ban Nha nổi tiếng nhất thế giới đến từ đâu? Từ Mễ và các nước Mỹ Latin! Mấy cô hoa hậu đẹp nhất cũng từ Colombia, Venezuela. Mấy món ăn các ông ăn trong nhà hàng sang trọng ở Mỹ, các ông gọi bằng tên Mễ hay tên Tây Ban Nha? Mấy bản nhạc các ông đang nghe, mấy bộ phim các ông đang mê, là do ai sản xuất?’”

Nam như bừng tỉnh. Cậu nhớ lại dàn diễn viên trong loạt phim bom tấn Fast & Furious. Vin Diesel, Michelle Rodriguez… toàn là người gốc Latin. Cậu nhớ đến những ca sĩ lừng danh như Jennifer Lopez, Selena Gomez, Shakira… tất cả đều là người gốc Latin.

“Thấy chưa?” chú Tài nói. “Họ có thể không phải là cội nguồn, nhưng họ mới là những người đang thống trị ‘pop culture’ tiếng Tây Ban Nha trên toàn cầu. Họ có những cô gái đẹp, có âm nhạc sôi động, có đồ ăn ngon, có những diễn viên cá tính. Quyền lực mềm của họ là không thể bàn cãi.”

Phần 6: Danny Trejo và Câu Chuyện Về Gã Giang Hồ “Đóng Phim”

Để minh họa rõ hơn, chú Tài lôi điện thoại ra, tìm một tấm hình rồi đưa cho Nam xem. Trên màn hình là một người đàn ông với gương mặt chi chít sẹo, râu mép rậm, ánh mắt sắc lẹm và vẻ ngoài cực kỳ bặm trợn.

“Cháu biết gã này không?”

“Trông quen lắm ạ! Hay đóng vai giang hồ, tội phạm…” Nam cố nhớ lại.

“Tên ông ta là Danny Trejo, một người Mỹ gốc Mễ. Cháu có biết câu chuyện của ông ta không?” chú Tài hỏi. “Ngoài đời, ông ta từng là một giang hồ thứ thiệt, vào tù ra tội vì buôn ma túy và cướp có vũ trang. Khuôn mặt của ông ta vốn đã ‘trời sinh’ ra để làm vai phản diện rồi. Công an, xã hội ai cũng mặc định ông ta là người xấu, là kẻ ác độc.”

“Thế rồi một ngày, khi ra tù, ông ta quyết định: ‘Ok, nếu ông trời đã sinh ra mình với bộ mặt này, nếu xã hội đã mặc định mình là giang hồ, vậy thì mình sẽ trở thành một diễn viên chuyên đóng vai giang hồ!’.”

Nam tròn mắt ngạc nhiên.

“Và ông ta đã thành công vang dội,” chú Tài kết luận. “Ông ta chẳng cần phải diễn gì nhiều, vì ông ta chỉ cần là chính mình trên màn ảnh. Người ta hâm mộ ông ta không chỉ vì các vai diễn, mà còn vì câu chuyện cuộc đời phi thường, vì cách ông ta biến một định kiến tiêu cực của xã hội thành lợi thế của riêng mình. Đó cũng là một phần của cái ‘chất’ Mỹ Latin: gai góc, chân thật và đầy sức sống.”

Chú Tài lướt thêm vài hình ảnh: nữ diễn viên Jenna Ortega, ngôi sao của loạt phim Wednesday đình đám, cũng là một người gốc Latin. Rồi ca sĩ Madonna thời trẻ với bản hit bất hủ mang âm hưởng Latin “La Isla Bonita”. Tất cả đều là những mảnh ghép hoàn hảo cho bức tranh về sức ảnh hưởng của văn hóa này.

Kết: Bài Học Từ Một Bản Nhạc

Bản nhạc Despacito đã kết thúc từ lúc nào. Không gian quán cà phê lại trở về với sự yên tĩnh vốn có. Nhưng trong đầu Nam lúc này là cả một cơn bão thông tin, một thế giới quan hoàn toàn mới vừa được mở ra.

Chú Tài mỉm cười hiền hậu. “Bây giờ cháu đã hiểu tại sao chú lại nói tiếng Tây Ban Nha quan trọng rồi chứ?”

“Dạ, cháu hiểu rồi ạ.” Nam đáp, giọng đầy quả quyết.

“Hãy nhớ,” chú Tài dặn dò, “khi mình khuyên con cháu học một ngôn ngữ, hãy chọn cái có sức ảnh hưởng lớn.

  • Tiếng Anh để tiếp cận với công nghệ và phát minh mới nhất.
  • Tiếng Trung Quốc để đón đầu tương lai của kinh tế và sản xuất.
  • tiếng Tây Ban Nha để hiểu và kết nối với dòng chảy văn hóa đại chúng đang len lỏi vào mọi ngóc ngách của thế giới, từ âm nhạc, phim ảnh cho đến phong cách sống.”

Chú còn nói thêm một ý cuối cùng: “Và nếu học tiếng Tây Ban Nha, hãy học giọng của người Mễ, của người Mỹ Latin. Vì đó mới là cái giọng cháu nghe thấy hàng ngày trên phim ảnh và âm nhạc, chứ không phải giọng của người từ Tây Ban Nha.”

Nam gật đầu, lòng biết ơn vô hạn. Từ một buổi chiều mông lung, cậu đã tìm thấy cho mình một hướng đi rõ ràng hơn. Cậu hiểu rằng, để không bị tụt hậu, người ta không chỉ cần kiến thức chuyên môn, mà còn cần cả sự nhạy bén với những dòng chảy văn hóa đang định hình thế giới.

Tất cả bài học lớn lao ấy, thật đáng ngạc nhiên, lại bắt đầu từ một giai điệu Latin tưởng chừng như chỉ để giải trí. Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, Sài Gòn vẫn thế, nhưng trong mắt cậu, thế giới đã rộng lớn và thú vị hơn rất nhiều.


LÀM SAO ĐỂ ÁP DỤNG BÀI HỌC NÀY VÀO BẢN THÂN?

Câu chuyện của Nam không chỉ là một câu chuyện. Đó là một tấm gương phản chiếu những lựa chọn mà mỗi chúng ta đều phải đối mặt. Đọc xong, có thể bạn sẽ tự hỏi: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”. Dưới đây là một vài gợi ý thực tế:

  1. Đánh giá lại mục tiêu cá nhân: Hãy tự hỏi bản thân: “Lĩnh vực của mình là gì? Mình muốn phát triển theo hướng nào?”.
    • Nếu bạn làm trong ngành công nghệ, IT, tài chính, nghiên cứu khoa học, tiếng Anh là điều kiện bắt buộc, không phải là một lựa chọn. Hãy nâng nó lên mức thành thạo.
    • Nếu bạn làm trong lĩnh vực sản xuất, thương mại điện tử, logistics, chuỗi cung ứng, hoặc có tầm nhìn kinh doanh với thị trường tỷ dân, hãy nghiêm túc cân nhắc học tiếng Trung.
    • Nếu bạn đam mê marketing, truyền thông, nghệ thuật, du lịch, hoặc đơn giản là muốn thấu hiểu tâm lý và thị hiếu của đại chúng toàn cầu, việc tiếp xúc với văn hóa và ngôn ngữ Tây Ban Nha sẽ mang lại cho bạn một lợi thế sáng tạo độc đáo.
  2. Bắt đầu từ việc “tiêu thụ” văn hóa một cách có chủ đích: Bạn chưa cần phải đăng ký học ngay. Hãy bắt đầu bằng việc thay đổi thói quen giải trí:
    • Thay vì nghe nhạc V-Pop một cách thụ động, hãy tìm các playlist “Top Global Hits” trên Spotify. Chú ý xem bao nhiêu bài hát trong đó là nhạc Latin. Hãy tìm hiểu về ca sĩ và ý nghĩa bài hát.
    • Khi xem Netflix, hãy thử tìm những bộ phim của Mexico, Colombia, Argentina. Bật phụ đề và lắng nghe cách họ nói chuyện, cách họ thể hiện cảm xúc.
    • Theo dõi các ngôi sao toàn cầu gốc Latin trên Instagram, TikTok. Bạn sẽ nhận ra sức ảnh hưởng của họ đến thời trang, âm nhạc và phong cách sống của giới trẻ lớn đến mức nào.
  3. Biến sự tò mò thành hành động nhỏ: Đừng đặt mục tiêu phải thông thạo một ngôn ngữ trong 3 tháng. Hãy bắt đầu nhỏ thôi:
    • Tải một ứng dụng học ngôn ngữ như Duolingo và dành 10 phút mỗi ngày.
    • Tìm một người bạn ngoại quốc để trao đổi ngôn ngữ.
    • Học cách nấu một món ăn Mexico đơn giản.

Bài học lớn nhất không phải là bạn phải biết cả ba ngôn ngữ, mà là bạn phải có một tư duy toàn cầu, nhạy bén trước những chuyển dịch về quyền lực kinh tế và quyền lực mềm văn hóa.

LỜI KÊU GỌI KẾT THÚC

Thế giới đang thay đổi nhanh hơn chúng ta tưởng, và những cơ hội tốt nhất luôn dành cho người chuẩn bị sẵn sàng. Đừng để những giai điệu như Despacito chỉ lướt qua tai bạn như một bản nhạc giải trí đơn thuần. Hãy nhìn sâu vào nó, bởi đằng sau mỗi hiện tượng văn hóa là một câu chuyện về sức ảnh hưởng, về kinh tế và về những cơ hội tiềm tàng.

Ngay hôm nay, hãy chọn cho mình một hành động. Có thể là đọc một bài báo quốc tế bằng tiếng Anh, xem một video về công nghệ mới của Trung Quốc, hay đơn giản là tạo một playlist nhạc Latin và thực sự lắng nghe nó.

Hãy biến sự giải trí thành tri thức. Biến sự tò mò thành lợi thế cạnh tranh của bạn.

Tương lai được định hình bởi những gì bạn chọn học và quan tâm ngày hôm nay. Bạn đã sẵn sàng để lắng nghe và hòa nhịp cùng giai điệu của thế giới chưa?

Khái Niệm / Luận ĐiểmCông Thức & Ý Nghĩa Nhanh
Luận Điểm Cốt LõiĐừng chỉ học ngôn ngữ phổ biến → Hãy học ngôn ngữ có TẦM ẢNH HƯỞNG lớn nhất trong Công nghệ, Kinh tế, Văn hóa.
1. Tiếng AnhCông thức: Ngôn ngữ của Sáng tạo & Công nghệ mới nhất. Ý nghĩa: Mọi phát minh đột phá đều ra bằng tiếng Anh trước → Không biết sẽ tụt hậu.
2. Tiếng Trung QuốcCông thức: Ngôn ngữ của Kinh tế & Sản xuất tương lai. Ý nghĩa: Trung Quốc là cường quốc công nghệ + nhà máy thế giới → Học để đón đầu thương mại.
3. Tiếng Tây Ban NhaCông thức: Ngôn ngữ của Pop Culture (Văn hóa đại chúng). Ý nghĩa: Âm nhạc, phim ảnh, giải trí Latin lan toàn cầu → Hiểu thị hiếu & xu hướng viral.
Pop Culture là gì?Công thức: Viết tắt của Popular Culture. Ý nghĩa: Quyền lực mềm → Ảnh hưởng suy nghĩ, phong cách, chi tiêu của hàng tỷ người.
“Tiếng Mễ”Công thức: Cách người Việt ở Mỹ gọi Tiếng Tây Ban Nha. Ý nghĩa: Do gặp người Mexico trước → Thể hiện

Nếu chỉ có thời gian học một ngoại ngữ ngoài Tiếng Anh, em nên chọn Tiếng Trung hay Tiếng Tây Ban Nha?

Từ Despacito Đến Hollywood: Các Ngôn Ngữ Nên Học Và Bí Mật Về Tiếng Mễ Ít Ai Biết

Câu này hay nè! Nó phụ thuộc hoàn toàn vào mục tiêu của bạn. Hãy nghĩ xem bạn muốn phát triển theo hướng nào:
Chọn Tiếng Trung: Nếu con đường sự nghiệp của bạn liên quan nhiều đến kinh tế, sản xuất, kỹ thuật, thương mại điện tử, logistics. Đây là ngôn ngữ của “phần cứng”, của kinh doanh và giao thương.
Chọn Tiếng Tây Ban Nha: Nếu bạn làm trong các ngành sáng tạo, marketing, truyền thông, du lịch, nghệ thuật, hoặc đơn giản là muốn nắm bắt các xu hướng văn hóa toàn cầu. Đây là ngôn ngữ của “phần mềm”, của cảm xúc và sự lan tỏa.
Tóm lại: Muốn làm ăn với “công xưởng thế giới” thì học Tiếng Trung. Muốn hiểu và tạo ra những thứ “viral” thì học Tiếng Tây Ban Nha.

Tại sao lại phải học giọng Tây Ban Nha của người Mễ (Mỹ Latin)? Giọng gốc ở Tây Ban Nha không hay hơn ạ?

À, cái này quan trọng lắm nha. Đơn giản là vì gần như 99% phim ảnh, âm nhạc, các ngôi sao nói tiếng Tây Ban Nha mà bạn tiếp xúc hàng ngày đều đến từ Mỹ Latin (Mexico, Colombia…).
Việc học giọng của họ cũng giống như bạn chọn học tiếng Anh-Mỹ thay vì Anh-Anh vậy. Giọng Anh-Mỹ phổ biến hơn trên phim Hollywood, giúp bạn dễ nghe, dễ cảm và dễ bắt chước hơn rất nhiều. Học giọng Mễ giúp bạn “chìm đắm” vào thế giới Pop Culture một cách tự nhiên nhất.

Tại sao danh sách các ngôn ngữ nên học lại không có Tiếng Nhật hay Tiếng Hàn? Hai nước này cũng rất mạnh mà?

Câu hỏi rất hay! Đúng là Nhật và Hàn cực kỳ mạnh về kinh tế và có sức ảnh hưởng văn hóa lớn (anime, K-pop). Tuy nhiên, bài viết này tập trung vào các ngôn ngữ có tầm ảnh hưởng trên quy mô toàn cầu.
Tiếng Anh, Tây Ban Nha được sử dụng như ngôn ngữ chính thức ở hàng chục quốc gia khác nhau.
Tiếng Trung có số người bản xứ đông nhất và sức mạnh kinh tế đang lan tỏa khắp các châu lục. Trong khi đó, tiếng Nhật và tiếng Hàn chủ yếu vẫn được sử dụng trong phạm vi quốc gia của họ và cộng đồng người di cư. Sức ảnh hưởng của chúng đến từ văn hóa, chứ bản thân ngôn ngữ chưa trở thành một công cụ giao tiếp toàn cầu như ba ngôn ngữ kia.

Bài viết tương tự

Luật Số 5 Của Người Đàn Ông Mạnh Mẽ Và Cạm Bẫy Của Những Con Chữ

Nguồn

3 ngôn ngữ nên học

https://youtu.be/-tdQaSaQkl8

Comments (No)

Leave a Reply